Thơ » Đức » Heinrich Heine » Nước Đức, một truyện cổ tích mùa đông (1844)
Đăng bởi hongha83 vào 08/08/2015 10:28
Oh, Danton, du hast dich sehr geirrt
Und mußtest den Irrtum büßen!
Mitnehmen kann man das Vaterland
An den Sohlen, an den Füßen.
Das halbe Fürstentum Bückeburg
Blieb mir an den Stiefeln kleben;
So lehmichte Wege habe ich wohl
Noch nie gesehen im Leben.
Zu Bückeburg stieg ich ab in der Stadt,
Um dort zu betrachten die Stammburg,
Wo mein Großvater geboren ward;
Die Großmutter war aus Hamburg.
Ich kam nach Hannover um Mittagzeit,
Und ließ mir die Stiefel putzen.
Ich ging sogleich, die Stadt zu besehn,
Ich reise gern mit Nutzen.
Mein Gott! da sieht es sauber aus!
Der Kot liegt nicht auf den Gassen.
Viel Prachtgebäude sah ich dort,
Sehr imponierende Massen.
Besonders gefiel mir ein großer Platz,
Umgeben von stattlichen Häusern;
Dort wohnt der König, dort steht sein Palast,
Er ist von schönem Äußern
(Nämlich der Palast). Vor dem Portal
Zu jeder Seite ein Schildhaus.
Rotröcke mit Flinten halten dort Wacht,
Sie sehen drohend und wild aus.
Mein Cicerone sprach: »Hier wohnt
Der Ernst Augustus, ein alter,
Hochtoryscher Lord, ein Edelmann,
Sehr rüstig für sein Alter.
Idyllisch sicher haust er hier,
Denn besser als alle Trabanten
Beschützet ihn der mangelnde Mut
Von unseren lieben Bekannten.
Ich seh ihn zuweilen, er klagt alsdann,
Wie gar langweilig das Amt sei,
Das Königsamt, wozu er jetzt
Hier in Hannover verdammt sei.
An großbritannisches Leben gewöhnt,
Sei es ihm hier zu enge,
Ihn plage der Spleen, er fürchte schier,
Daß er sich mal erhänge.
Vorgestern fand ich ihn traurig gebückt
Am Kamin, in der Morgenstunde;
Er kochte höchstselbst ein Lavement
Für seine kranken Hunde.«
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 08/08/2015 10:28
Ôi Đan-tôn! Anh đã nhầm quá thể
Cho nên anh phải trả giá nghìn lần!
Tổ quốc, anh biết không, người ta có thể
Mang theo mình, trên mỗi bước chân!
Buých-kê-buốc, nửa phần là công quốc
Vẫn gắn liền đôi ủng của tôi
Muôn vạn nẻo tôi đi... dính liền đất sét
Tôi chưa hề thấy thế trong đời
Đến Buých-kê-buốc, tôi xuống xe giữa phố
Để ngắm nhìn nguyên bản của lâu đài
Ông nội tôi đã sinh ra ở đó
Còm Ham-bua, nơi bà nội ra đời
Tôi đến Ha-nô-vơ đúng vào giờ ngọ
Đã thuê người lau sạch ủng cho tôi
Và lập tức tôi đi thăm thành phố
Tôi thích đi như thế, ích cho đời
Lạy Chúa tôi! Phố phường nay sạch quá
Không chút bùn dơ, rác bẩn trên đường
Tôi chiêm ngưỡng các toà nhà nguy nga, rực rỡ
Lớp lớp tầng cao gây ấn tượng lạ thường
Quảng trường lớn nơi này, tôi thích quá
Những toà nhà cao ngất đứng vây quanh
Vị hoàng đế bây giờ đang ở đó
Cung điện bề ngoài tráng lệ, lung linh
(Về cung điện). Nhìn từ cổng chính
Thấy mỗi bên treo một biển số nhà
Ôm súng gác, mặc đồ hồng, đám lính
Trông dữ dằn như nạt nộ người qua
Người hướng dẫn của tôi kể chuyện:
"Đây là nhà của En Au-gút-xtu
Một huân tước, chức quyền sang trọng
Tuổi cao rồi, vẫn mạnh khoẻ như xưa
"Một đôi lúc tôi tình cờ gặp mặt
Lại nghe ông than thở: nơi này
Thuộc cung vua. Nhưng tôi nói thật
Ở Ha-nô-vơ lắm lúc cũng rày!
"Ông quen sống ở nước Anh rộng lớn
Còn nơi đây chật chội quá chừng
Những buồn lo nhiều phen ập đến
Sẽ buộc ông treo cổ lên tường!
"Một hôm kia, tôi thấy ông buồn bã
Mặt cúi gằm, bên lò sưởi, tinh mơ
Ông tự nấu món La-vê-men cho chó
Con chó của ông đang ốm khật khừ"