Thơ » Hàn Quốc » Han Yong-un
Đăng bởi hongha83 vào 05/12/2011 19:26
님이여 당신은 나를 당신 계신 때처럼 잘 있는 줄로 아십니까.
그러면 당신은 나를 아신다고 할 수가 없습니다.
당신이 나를 두고 멀리 가신 뒤로는 나는 기쁨이라고는 달도 없는 가을 하늘에 외기러기의 발자취만큼도 없습니다.
거울을 볼 때에 절로 오던 웃음도 오지 않습니다.
꽃나무를 심고 물 주고 북돋우던 일도 아니합니다.
고요한 달 그림자가 소리없이 걸어와서 엷은 창에 소곤거리는 소리도 듣기 싫습니다.
가물고 더운 여름 하늘에 소낙비거 지나간 뒤에 산 모롱이의 작은 숲에서 나는 서늘한 맛도 달지 않습니다.
동무도 없고 노리개도 없습니다.
나는 당신이 가신 뒤에 이 세상에서 얻기 어려운 쾌락이 있습니다.
그것은 다른 것이 아니라 이따금 실컷 우는 것입니다.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 05/12/2011 19:26
Hỡi em yêu
Em vẫn nghĩ anh như lúc em còn bên anh ư?
Thế thì em chẳng hiểu gì anh cả!
Em ra đi, để anh ở lại có gì để làm vui
Trên bầu trời mùa thu không trăng
Không bóng dáng dù một chú ngỗng trời đơn điệu
Mỗi lần soi gương, nụ cười hàng ngày biến mất
Anh bỏ cả việc trồng hoa, xới đất
Ngại nghe tiếng rì rầm bên cửa sổ lúc trăng qua
Vị mát mẻ từ hàng cây trên đỉnh núi
Sau cơn mưa trút xuống giữa mùa hè oi bức cũng chẳng chút ngọt ngào
Bạn bè không, điều vui thú còn đâu
Sau khi em đi rồi
Điều vui thú trên đời đôi khi anh vẫn có
Là gì ư, chỉ khóc nhiều, thoả thích mà thôi