Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Hồng Thanh Quang
Em đi, mái ngói chiều xô lệch,
Phơ phất tơ lòng lam khói bay.
Nhớ thương như thể ta còn muốn
Một lần đau nữa, một lần say,
Một lần quên hết sai và đúng,
Chỉ biết em là Thiên Chúa riêng.
Xoè tay, nghe gió thời gian cuốn,
Em đã đi rồi, đêm mất thiêng...