Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Hư Vô » Chúng mình mất hết, chỉ còn nhau (2007)
Em cúi xuống đời ngang nhịp thở
Trăng tượng hình động bóng lả lơi
Anh thảng thốt bên bờ nguyên thuỷ
Chết anh rồi, chết đứng, em ơi!
Thì cũng tựa một lời trăn trối
Kề tai anh nói tiếng vô ngôn
Để em khóc thêm lần bối rối
Trăng tròn theo từng phía môi hôn.
Cho hồn anh từ từ hoá kiếp
Trăm năm chưa giáp dấu chân trần
Mà hình hài đã đong thành đá
Đêm bàng hoàng lạ lẫm tình nhân.
Chỗ trái tim anh đang hấp hối
Cuối nguồn che bóng lấp vực không
Thắp ngọn muôn trùng vào tận thế
Trăng trở mình hoang phế khoả thân...