Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Hư Vô » Người tình hư vô (2011)
Sau cánh cửa là thiên đàng.
Mở ra. Lạ chỗ, bàng hoàng hương đêm,
Khép vào. Một cõi vô biên.
Giữa đường trăng mật còn thơm môi trần.
Căn phòng như thể không chân.
Hít vào. Cho giáp một vòng dung nhan.
Thở ra. Nhẹ nhổm hương trầm.
Em trong ta. Mãi trong ngần, đó em!
Chỗ nằm mỗi lúc rộng thêm,
Em so đo chút chăn mền, đôi khi.
Trăm năm mấy bận xuân thì
Để em còn biết hoài nghi tên mình?
Ta về cho kịp tái sinh,
Nửa đêm chiếc bóng cựa mình khóc vang.
Thắp trăm ngọn nến da vàng,
Trăng đang mãn nguyệt ngang tàn tích em…