Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Hàm Anh » Màu tự nhiên (2008)
Đăng bởi Thuan Bich vào 13/07/2024 18:15, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Thuan Bich vào 13/07/2024 18:16
Em muốn được anh yêu như một nốt ruồi nâu
không phải như một cuốn sách hay, một màu áo đẹp
Em muốn được anh thương cả nước da đen,
cái nết hay quên, tính khí thất thường, những lúc chơi lười, ngủ nướng.
Và em muốn được rơi như một chiếc lá man
xuống mặt nước anh lơ đãng, nhẹ nhàng
nước ở hố moong sâu hoắm, vắt trong
anh – chẳng – để - làm – gì
em – không – ai – chạm – tới
Em đắm xuống đây rồi ai dám vớt em không?