Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Giang Tuấn Đạt
Ngày xưa chập chững thơ tình
Bao nhiêu thương nhớ đều dành cho Em.
Lẽ nào người đã vội quên,
Lẽ nào người nỡ theo thuyền sang ngang.
Bỏ lời thề ấy dở dang,
Bỏ tôi đứng giữa bẽ bàng cô đơn.
Thơ xưa đọc lại thật buồn
Rượu không dìm hết nhớ thương vơi đầy.
Thơ tình Em trả lại đây
Sao không trả cả những ngày mới quen?
Bến xưa giờ vắng bóng thuyền
Chiều in bóng kẻ vô duyên cuối đường...