Đăng bởi Vanachi vào 11/08/2008 07:07
Từ cánh cửa nhà tôi
Cho đến chân trời
Tôi đo
Đúng một tầm bay
Nhưng
Cánh tôi gẫy
Ngay khi vừa ra khỏi nhà
Chỉ vì chạm phải một cành cây vớ vẩn
Tôi khóc nức nở
Vì đôi cánh đáng thương
Vì căm giận cái cây đáng chết
Thời gian vùn vụt
Bỏ tuổi trẻ lại rất xa
Chặng đường
Tôi ngỡ một tầm bay
Càng đi càng xa lắc
Tôi đã vứt bỏ lại đôi cánh
Và đi lặc lè
Như bất cứ một kẻ nào khác.