Trái tim xưa như đền đài La Mã
Bằng cẩm thạch, bằng hoa cương hiếm lạ
Dam mê như lũ man rợ ào ào
Đến xâm lăng, tay búa, đuốc giơ cao

Rồi từ đó hoang tàn - Người bặt tiếng
Cú đậu rắn luồn - mảnh đất hoa hương
Đá vân đá hoa bể trăm ngàn miểng
Cây nấng vươn, dần xoá mất con đường

Mãi đơn độc đứng trước cơn tàn phá
Giữa trưa không nắng, khuya vắng không sao
Cứ trôi qua, ôi những ngày khủng khiếp

Bỗng em về trong một làn sáng đẹp
Và kiên gan gây tổ ấm cho tình
Mảnh vụn đền đài tôi dựng lều tranh

Dẫu em có nghi ngờ ! Ngôi sao là ánh lửa ! Mặt trời di chuyển chỗ ! Chân lý là dối lừa ! Nhưng em chớ nghi ngờ ! Tình yêu Anh em nhé