Thơ » Nga » Evgeny Evtushenko
Đăng bởi Tung Cuong vào 02/12/2009 20:14, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử vào 25/10/2015 00:04
Р. Поспелову
Уходят наши матери от нас,
уходят потихонечку,
на цыпочках,
а мы спокойно спим,
едой насытившись,
не замечая этот страшный час.
Уходят матери от нас не сразу,
нет, -
нам это только кажется ,
что сразу.
Они уходят медленно и странно,
шагами маленькими
по ступеням лет.
Вдруг спохватившись нервно в кой-то год,
им отмечаем шумно дни рожденья,
но это запоздалое раденье
ни их,
ни наши души не спасёт.
Все удаляются они,
все удаляются.
К ним тянемся,
очнувшись ото сна,
но руки вдруг о воздух ударяются –
в нём выросла стеклянная стена!
Мы опоздали.
Пробил страшный час.
Глядим мы со слезами потаёнными,
как тихими суровыми колоннами
уходят наши матери от нас…
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Tung Cuong ngày 02/12/2009 20:14
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Tung Cuong ngày 08/12/2009 00:10
Tặng R.Pospelov
Mẹ chúng ta đang rời bỏ chúng ta,
mẹ lặng lẽ đi xa,
nhón chân mà bước,
còn chúng ta ngủ say mê mết,
bụng căng cứng, no nê
không nhận thấy phút giây khủng khiếp ấy.
Mẹ chẳng đi ngay đâu đấy,
không mà, -
Ta chỉ cảm thấy là
mẹ đi xa nhanh quá.
Mẹ ra đi chầm chậm và lạ thường,
bước từng bước nhỏ,
theo từng nấc thang tuổi tác.
Rồi một năm
ta giật mình hoảng hốt nhớ ra
tổ chức linh đình ngày sinh của mẹ,
nhưng làm lễ lạt như thế là muộn quá rồi
không cứu được mẹ,
chẳng làm nhẹ trong người nỗi ân hận.
Mẹ chúng ta cứ ra đi,
và vẫn đi xa thôi.
Chúng ta vội níu kéo người
khi tỉnh ngủ,
nhưng tay ta chợt đấm vào không khí, chơi vơi –
mọc trước mặt ta là bức tường thuỷ tinh trong suốt!
Chúng ta đã muộn.
Giờ khủng khiếp nhất đã điểm rồi.
Chúng ta vội nhìn theo, nuốt thầm nước mắt,
như hàng cột nghiêm khắc, kiệm lời,
mẹ chúng ta đi xa rồi, xa mãi…
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 25/10/2015 00:04
Tặng R.Pospelov
Các bà mẹ đang rời xa chúng ta,
Nhón chân mà đi
Vô cùng lặng lẽ,
Mà ta đang ngon giấc ngủ
Mà ta mải dở bữa ăn,
Nên không nhận ra giờ khổ đau sắp điểm.
Không, các bà mẹ không bỏ ta đi ngay lập tức
Đó chỉ là chúng ta tưởng thế thôi.
Các bà mẹ bỏ đi chậm rãi, lạ lùng
Từng bước một trên bậc thang tuổi tác.
Có những năm ta đột ngột, vội vàng
Tưng bừng kỷ niệm sinh nhật mẹ mình.
Những cố gắng ấy muộn mằn
Cả với mẹ, cả với tâm hồn chúng ta đã không thành cứu rỗi.
Các bà mẹ cứ dần xa, xa mãi,
Khi chợt tỉnh giấc mơ ta vươn tay gọi Người trở lại
Nhưng cánh tay ta chỉ chạm vào trống rỗng
Một bức tường vô hình đã mọc lên ngăn mẹ với ta rồi.
Chúng ta đã chậm chân, giờ khổ đau đã điểm.
Chúng ta đành giấu nước mắt nhìn theo
Từng đoàn Mẹ lẳng lặng bỏ chúng ta
Mà đi vào mãi mãi.