Thơ » Nga » Evgeny Evtushenko
Đăng bởi Tung Cuong vào 29/07/2011 02:01, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 02/08/2011 08:22
Cам по себе зазвонил мой звонок.
то ли соскучился, то ли промок,
то ли в грозу испугался под гром
без человеческих пальцев на нём.
Я заворочался, встал наконец.
Может быть, ждёт за калиткой отец,
вдруг в одночасье собравшийся к нам
в шляпе с глазами грозы по краям.
Прыгнул я в молнии прямо с крыльца,
только я обнял грозу - не отца.
Но и гроза, грохоча под хмельком,
пахла его папиросным двмком.
Снова прилёг но звонок зазвонил.
Мне он сонливости не извинил
и, дребезжа, дребезжа, дребезжа,
всаживал каждое ухо ежа.
Может, явились из разных семей
все мои пятеро сыновей.
Их нерождённую крошку –сестру
ливень баюкал в руках на ветру.
Дети отец ваш – дитя по уму.
Вы принесли бы игрушек ему.
И не пытайте как дальше вам жить.
Стыдно но нечего вам предложить.
Боже, какие сегодня звонки!
Pвуки их ввинчиваются в позвонки.
Может, стоят, безнадежно звоня,
Женщины все, что любили меня.
Может, умершие кореша.
давят на кнопку на помощь спеша,
чтобы не вздумал я даже в тоске
взглядом выискивать крюк в потолке.
Может, предавшие невзначай
ночью напрашиваются на чай,
а из карманов бутылки блестят –
лжепримирительный русский наш яд.
Может, стоишь за калиткой ты
вся – из волнения и красоты,
будто молнией, как на холсте,
ты нарисована на темноте.
Сам по себе зазвонил мой звонок.
Значит, от смерти ещё я далёк,
если с дворягой наперегонки
всё же кидаюсь на эти звонки.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Tung Cuong ngày 29/07/2011 02:01
Đã sửa 4 lần, lần cuối bởi Tung Cuong ngày 08/11/2011 01:34
Chuông nhà tôi, bỗng nhiên, tự reo.
Liệu tại buồn hay do mưa chập điện,
hay do sợ phải nghe sấm lên tiếng
dù không có tay người đến bấm vào chuông.
Tôi trở mình, sau cũng đành đứng lên.
Nhỡ người đợi ngoài rào là bố
tìm đến chỗ tôi một giờ khuya quá
mũ đội đầu, để hở ánh mắt giận long lanh.
Trong chớp nhoằng, từ trên bậc tôi nhảy nhanh
ôm phải dông, chứ không phải bố.
Nhưng cơn dông hơi say đang gầm rú
vẫn thở ra khói thuốc khắp nơi.
Lại đi nằm, nhưng chuông lại reo rồi.
Nó không thứ lỗi cho tôi đang ngái ngủ
và cứ réo, réo to, réo to nữa
cứ như đưa cả con nhím tống vào lỗ tai.
Nhỡ có khi, năm đứa con trai của tôi
chúng từ những năm gia đình khác nhau tới.
Cơn mưa lớn, tay đung đưa, miệng ru hát
cô em bé bỏng chưa sinh của chúng giữa gió trời.
Các con ơi, bố chỉ là con nít về trí óc thôi.
Giá các con mang đồ chơi cho bố.
Đừng bắt bố nói, các con sẽ làm gì để sống.
Xấu hổ, mà chẳng có gì để nói ra.
Trời ơi, chuông gì mà nhiều quá hôm nay!
Tiếng chuông xoáy vào sống lưng, tận óc.
Có khi, đứng đó đang bấm chuông bất lực
là đám đàn bà từng có lúc yêu tôi.
Có khi là bạn cũ đã chết rồi
họ đang bấm chuông, vội cần giúp đỡ
để tôi có đang buồn nhỡ muốn chết nữa
không định đưa mắt tìm móc treo trên trần nhà.
Có khi, những kẻ phản bội tình cờ
đêm về, đến xin ít tiền chè nước,
từ trong túi lòi ra vỏ chai nhơn nhớt
là thuốc độc giả an thần với người Nga cũng nên.
Có khi, người đứng bên rào là em,
em đang xốn xang, em đang đẹp quá,
dường như chớp trên nền vải bố
vẽ lên hình em đứng giữa màn đêm.
Chuông nhà tôi tự reo, bỗng nhiên.
Có nghĩa là còn lâu tôi mới chết,
nếu tôi với con cún vẫn thi ai chạy trước
vùng chạy lên, khi nghe tiếng chuông kêu.