Thơ » Nga » Evgeny Evtushenko
Đăng bởi Tung Cuong vào 06/12/2009 19:23, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 28/07/2011 09:04
Да разве святость влезть при жизни в святцы?
В себя не верить – всё-таки святей.
Талантлив, кто не трусит ужасаться
мучительной бездарности своей.
Неверие в себя необходимо,
необходимы нам тиски тоски,
чтоб тёмной ночью к нам входило
и обдирало звездами виски,
чтобы вваливались в комнату трамваи,
колесами проехав по лицу,
чтобы верёвка страшная, живая,
в окно влетев плясала на лету.
Необходим любой паршивый призрак
в лохмотьях напрокатных инровых,
а если даже призраки капризны,-
ей-богу не капризнее живых.
Необходим среди болтливой скуки
смертельный страх произносить слова
и страх побриться –
будто бы сквозь скулы
уже растёт могильная трава.
Необходимо бредить неулежно,
провалиться прыгать в пустоту.
Наверно, лишь отчаявшись, возможно
с эпохой говорить начистоту.
Необходимо бросив закорюки,
взорвать себя и ползать при смешках,
вновь собирая собственные руки
из пальцев закатившихся под шкаф.
Необходима трусость быть жестоким
и соблюденье маленьких пощад,
когда при шаге к целям лжевысоким
раздавленные звезды запищат.
Необходимо с голодом изгоя
до косточек обгладывать глагол.
Лишь то кто по характеру – из голи
перед брезгливой вечностью не гол.
А если ты из грязи да и в князи,
раскняжь себя и сам сообрази,
насколько раньше меньше было грязи,
когда ты в настоящей был грязи.
Какая низость – самоуваженье.
Создатель поднимает до высот
лишь тех кого при крошечном движенье
ознобом неуверенность трясет.
Уж лучше вскрыть ножом консервным вены,
лечь забулдыгой в сквере на скамью,
чем докатиться до комфорта веры
в особую значительность свою.
Благословен художник сумасбродный,
свою скульптуру смаху раздробя,
голодный и холодный – но свободный
от веры унизительной в себя.
Trang trong tổng số 1 trang (5 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Tung Cuong ngày 06/12/2009 19:23
Đã sửa 5 lần, lần cuối bởi Tung Cuong ngày 23/07/2011 07:50
Có 1 người thích
Liệu có cần, khi còn sống, đã chen chân vào hàng ngũ thánh thần?
Có đức thiếu tự tin, dù sao nữa, lại đáng cần hơn hẳn.
Người tài giỏi là kẻ không hèn biết sợ hãi
cái bất tài đến đau đớn của mình.
Con người cần có đức thiếu tự tin,
cần những gọng kìm để kẹp ghim chặt nỗi buồn lại,
để một tối đêm, bầu trời bước vào nơi ta ở
dùng các vì sao cào cấu nát thái dương ta
để từng đoàn xe điện lao thẳng vào nhà
lăn bánh thép chà xát ta khắp mặt,
để sợi dây khủng khiếp sống động
bay qua cửa sổ vào, múa nhảy trên đầu ta.
Cần bất kì ma quỷ xấu xí nào
trong trang phục đi thuê, diễn trò, rách rưới,
cho dù bóng ma có tai quái đến mấy
lạy trời, chúng cũng không quái đản hơn ma sống đâu mà.
Giữa đám người đang huyên náo phát buồn
cần nỗi sợ nói thành lời đến phát khiếp
và sự sợ hãi phải cạo râu sạch –
vì dường như từ hai gò má
đã chui ra đám cỏ mọc trên mồ.
Ta cũng cần mê sảng đến mức phải lang thang
phải vấp ngã, phải nhảy vào khoảng không trống hoác.
Mà có lẽ, chỉ tuyệt vọng rồi, mới dám
nói chuyện cùng thời đại một cách thẳng băng.
Ta còn cần vứt đi mọi mánh khoé, mưu mô
để làm nổ chính ta, và bò đi trong tiếng cười nhạo,
từ những ngón tay đang giấu sâu dưới gầm tủ
ta thu về lắp lại đủ bàn tay.
Ta cũng cần sự hèn hạ làm kẻ nhẫn tâm
và làm cả dăm việc khoan dung nho nhỏ,
khi tiến tới các mục tiêu giả danh cao cả
những ngôi sao bị nghiền nát đang rên rỉ khóc than.
Ta cũng cần cái đói của người bị bỏ rơi
để gặm nhắm ngôn từ đến hạt lõi.
Chỉ có kẻ thực chất xuất thân từ nghèo đói
đứng trước trường tồn kinh tởm, mới thấy mình không ở trần.
Và nếu ông đánh đu lên quan chức từ đất bùn
hãy từ bỏ quan chức đi và tự suy nghĩ:
những ngày trước, bùn dơ còn ít hơn, ít lắm,
chứ bây giờ, ông đang tắm giữa bùn đen.
Thật thấp hèn cái thái độ tự tôn.
Đức tạo hoá chỉ nâng ai lên cao độ
người chỉ cần một chuyển động nho nhỏ
cái không tự tin đã làm họ phát run.
Thà dùng dao mở đồ hộp cắt đứt ven ra
thà làm kẻ đáng bỏ đi, ghế vườn hoa, nằm vật vã,
còn hơn bò lê tới tiện nghi, nhà cao cửa rộng của
thói tự tin vào ý nghĩa đặc biệt của mình.
Đáng khen thay nhà điêu khắc ngông cuồng
dám đập nát bức tượng hao hao, mình vừa tạc,
anh ta đói và rét - nhưng tự do thật sự
không chạy theo thói tự tin đáng xỉ nhục vô cùng.
Gửi bởi Hoa Xuyên Tuyết ngày 07/12/2009 08:19
Bác xem lại câu "dám không sợ hãi" - theo em, câu đó phải là "dám sợ hãi" vì кто не трусит ужасаться учительной бездарности своей
Gửi bởi Hoa Xuyên Tuyết ngày 07/12/2009 08:20
Thêm nữa, đầu đề bài thơ em nghĩ không có chữ "cả"
Gửi bởi Tung Cuong ngày 26/07/2011 01:21
Có 1 người thích
Chào HX Tuyết
Tôi cám ơn về góp ý đầu đề không có từ cả. Tôi muốn sửa đàu đề mà không biết cách sửa. Đành chịu.
Chào
Gửi bởi Tung Cuong ngày 29/07/2011 02:54
Chào bạn Vanachi
Cám ơn đã sửa giúp từ thừa và đọc qua các bản dịch mới post.
Chào