Thơ » Nga » Evgeny Evtushenko
Đăng bởi hongha83 vào 27/10/2018 09:11
В парусиновом цирке ханойском,
осаждённом ребяческим войском
и ребячеством взрослых солдат,
я почти не смотрел на арену,
понимая бесценную цену
тех, кто в зале со мною сидят.
В этот миг на всемирной арене
был с прорехою на колене
вьетнамёнок, сося леденец,
и его измождённая мама,
что в ладони билетики мяла,
и в оливковой форме отец.
Они бомб не боялись - привыкли,
но боялись по-детски при виде
рисковавшего прыгуна.
Им казалось: всё это - неложно.
Им была очевидная лонжа
по доверчивости не видна.
И когда - всю в румянах - артистку
распилили, как будто редиску,
в зале ахнул привставший народ.
Дети взрослые замерли в страхе,
словно эта артистка на плахе
и, несчастная, не оживёт.
Как боялись они! Как боялись!
И как после счастливо смеялись,
веря в бедные чудеса!
Тот всех в мире счастливей смеется,
кому горе и кровь дали отпуск
хоть на два с половиной часа.
На манеж выходили жонглёры
и бросали шары и жаровни.
В том и прелесть подобной игры,
что обугленность шара земного
заслоняют - пусть хоть нанемного! -
циркачей золотые шары.
Но счастливым быть может лишь циник
от другого - кровавого цирка,
где зверьё дрессирует людей,
где напалм на арене клубится,
где роняют жонглёры-убийцы
бомбы на головы детей.
Как никто, в этом трепетном зале
темноглазые зрители знали,
что, шагая по детским телам,
злые фокусники по-драконьи
во взаправдашнем иллюзионе
пополам распилили Вьетнам.
В парусиновом цирке ханойском
каждый зритель артистом был свойским,
каждый зритель любого бы спас.
Так боится чужого паденья
тот, кто сам на жестокой арене,
тот, кто знает, что значит упасть.
Братский страх за того, кто в полёте,
это чувство великое локтя,
без которого мы - не семья.
Страх животный - у труса дрянного.
Страх бесстрашных - всегда за другого,
и в бою никогда - за себя.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 27/10/2018 09:11
Trong rạp xiếc bằng vải bạt ở Hà Nội thủ đô
Rạp bị vây bằng đoàn quân em nhỏ
Và bằng tính thiếu niên của những anh bộ đội
Tôi không nhìn nhiều về phía diễn viên
Bởi vì tôi biết giá quý vô biên
Của những người cùng ngồi xem trong rạp
Đúng giữa phút này trên diễn trường Trái đất
Đã có một em trai nhỏ Việt Nam
Đứng dõng dạc với quần sờn hai gối
Và ngon lành đang nhai kẹo trong mồm
Em bên mẹ, mẹ vẻ người mệt nhọc
Em bên cha, cha mặc áo màu sim
Những người xem, họ chẳng sợ đạn bom
Nhưng rất sợ như trẻ con, khi thấy
Diễn viên lộn nhào từ cao phóng nhảy
Họ thật lòng lo sợ nỗi hiểm nguy
Bởi không nhìn thấy sợi dây an toàn rất mảnh
Và bởi tâm hồn họ rất thần kỳ
Và khi một cô nghệ sĩ đôi má xoa hồng
Bị cưa như người ta cưa củ cải
Trong rạp thốt lên và đều nhỏm dậy
Trẻ con, người lớn phăng phắc lặng im
Bởi giữa pháp trường sợ cho nàng nghệ sĩ
Sẽ chẳng bao giờ còn sống lại lành nguyên
Họ rất sợ, lo sợ vô cùng
Và sau đó cười rất là vui sướng
Bởi vì tin tưởng vào chuyện tốt lành
Cười hả nhất là những người được hưởng
Hai giờ rưỡi vui giữa cuộc đấu tranh
Gạt những gian nguy sang một bên mình
Những nghệ sĩ ném bắt rất tài - ra diễn
Họ đang tung hứng những quả cầu màu
Và lia bắt những chảo xinh óng ánh
Ồ giá trị của những quả bóng vàng lấp lánh
Nghệ thuật làm ta khuây một phút nỗi lo
Rằng quả địa cầu bị nhuốm màu tro
Nhưng chỉ những bọn chán chường ê chệ
Thì mới vui khi xem loại xiếc có máu người
Trong đó ác thú đem người ra luyện
Và trong vòng diễn có khói na-pan
Mà nghệ sĩ là những đứa sát nhân
Để rơi bom trên đầu trẻ nhỏ
Trong cái diễn đài sôi siục
Những khán giả mắt đen biết rõ hơn bất cứ ai
Rằng bọn làm ảo thuật điên cuồng hung tợn
Đang dẫm lên rất nhiều xác con người
Trong một rạp xiếc giữa ban ngày có thật
Chúng nó hòng cưa đất Việt làm hai
Trong rạp xiếc bằng vải bạt ở Hà Nội thủ đô
Mỗi người xem là anh em ruột rà của nghệ sĩ xiếc
Mỗi khán giả có thể cứu được một người nghệ sĩ
Chỉ có ai hiểu thấu ngã là thế nào
Thì đứng giữa diễn đài rất là ác liệt
Mới biết sợ lo cho người khác ngã nhào
Cái tình lo lắng anh em cho người khác đang bay
Đấy là sự đấu cật chen vai rất là vĩ đại
Nếu mất sự chen vai ấy, chúng ta không phải anh em
Đứa xấu thì sợ như là súc vật
Còn người không biết sợ bao giờ thì sợ vì người khác
Trong đấu tranh, họ không hề sợ cho bản thân mình