Thơ » Đức » Ernst Stadler
Đăng bởi thanhbinh82_tp vào 11/07/2007 15:51, đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 17/07/2010 22:27
Der Schnellzug tastet sich und stößt die Dunkelheit entlang.
Kein Stern will vor. Die ganze Welt ist nur ein enger, nachtumschienter Minengang,
Darein zuweilen Förderstellen blauen Lichtes jähe Horizonte reißen: Feuerkreis
Von Kugellampen, Dächern, Schloten, dampfend, strömend . . nur sekundenweis . .
Und wieder alles schwarz. Als führen wir ins Eingeweid der Nacht zur Schicht.
Nun taumeln Lichter her . . verirrt, trostlos vereinsamt . . mehr . . und sammeln sich . . und werden dicht.
Gerippe grauer Häuserfronten liegen bloß, im Zwielicht bleichend, tot – etwas muß kommen . . o, ich fühl es schwer
Im Hirn. Eine Beklemmung singt im Blut. Dann dröhnt der Boden plötzlich wie ein Meer:
Wir fliegen, aufgehoben, königlich durch nachtentrissne Luft, hoch übern Strom. O Biegung der Millionen Lichter, stumme Wacht,
Vor deren blitzender Parade schwer die Wasser abwärts rollen. Endloses Spalier, zum Gruß gestellt bei Nacht!
Wie Fackeln stürmend! Freudiges! Salut von Schiffen über blauer See! Bestirntes Fest!
Wimmelnd, mit hellen Augen hingedrängt! Bis wo die Stadt mit letzten Häusern ihren Gast entläßt.
Und dann die langen Einsamkeiten. Nackte Ufer. Stille. Nacht. Besinnung. Einkehr. Kommunion. Und Glut und Drang
Zum Letzten, Segnenden. Zum Zeugungsfest. Zur Wollust. Zum Gebet. Zum Meer. Zum Untergang.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 12/07/2007 15:51
Chuyến tầu tốc hành mò mẫm tiến tới
đẩy lùi tối tăm.
Không một vì sao nào muốn xuất hiện. Toàn thế giới
chỉ là một đường hầm mỏ nhỏ hẹp, bít bùng đêm tối,
Nơi đây đôi lúc ánh sáng xanh của những nơi khai mỏ
xé nát những chân trời bất chợt: vòng lửa
của những ngọn đèn tròn, những mái nhà, những ống khói lò,
mịt mù, sôi sục... chỉ trong vài giây...
Rồi tất cả lại tối đen.
Như thể chúng tôi tiến sâu vào lòng đêm tới tầng mỏ.
Lúc này những ngọn đèn chao đảo... lạc lõng, bị tách biệt khôn nguôi...
tăng thêm... và tụ lại... và trở nên dầy đặc.
Những khung sườn tiền diện xám của những ngôi nhà phơi trần,
tái nhợt trong bóng mờ, chết chóc —
có điều gì đó phải tới... ôi chao, tôi thấy nó nặng nề
Trong đầu óc. Một cảm giác ngột ngạt reo trong máu.
Rồi mặt đất bỗng ầm ầm như biển cả:
Được nhấc bổng lên, chúng tôi bay
qua không khí giành được của đêm tối, thật cao trên dòng sông.
Ôi khúc sông uốn quanh của hằng triệu ánh sáng, kẻ canh gác thầm lặng,
Trước cuộc diễu hành rực sáng ấy
nặng nề những dòng nước ở bên dưới lăn đi.
Ôi hàng dài không cùng đêm tối đã thành lập để chào đón!
Như những ngọn đuốc cuồng lộng! Nguồn vui!
Lời chào của những con tầu trên làn nước xanh! Hội lễ lấp lánh sao!
Chi chít, với muôn vàn con mắt trong trẻo đổ tràn tới!
Mãi cho tới nơi mà thành phố
cáo biệt khách với những ngôi nhà chót.
Và rồi những vùng hiu quạnh kéo dài. Những khu bờ sông trơ trụi.
Im lặng. Đêm. Suy tưởng. Trở về với bản thân. Hiệp thông.
Và sự nhiệt thành và nhu cầu đòi hỏi
Phải đi tới tột cùng, tới sự chúc lành. Tới hội lễ tạo sinh.
Tới hoan lạc. Tới nguyện cầu. Tới biển.
Tới chìm đắm.
Gửi bởi sabina_mller ngày 17/07/2010 18:44
Fahrt über die Kölner Rheinbrücke bei Nacht
Der Schnellzug tastet sich und stößt die Dunkelheit entlang.
Kein Stern will vor. Die ganze Welt ist nur ein enger, nachtumschienter Minengang,
Darein zuweilen Förderstellen blauen Lichtes jähe Horizonte reißen: Feuerkreis
Von Kugellampen, Dächern, Schloten, dampfend, strömend . . nur sekundenweis . .
Und wieder alles schwarz. Als führen wir ins Eingeweid der Nacht zur Schicht.
Nun taumeln Lichter her . . verirrt, trostlos vereinsamt . . mehr . . und sammeln sich . . und werden dicht.
Gerippe grauer Häuserfronten liegen bloß, im Zwielicht bleichend, tot – etwas muß kommen . . o, ich fühl es schwer
Im Hirn. Eine Beklemmung singt im Blut. Dann dröhnt der Boden plötzlich wie ein Meer:
Wir fliegen, aufgehoben, königlich durch nachtentrissne Luft, hoch übern Strom. O Biegung der Millionen Lichter, stumme Wacht,
Vor deren blitzender Parade schwer die Wasser abwärts rollen. Endloses Spalier, zum Gruß gestellt bei Nacht!
Wie Fackeln stürmend! Freudiges! Salut von Schiffen über blauer See! Bestirntes Fest!
Wimmelnd, mit hellen Augen hingedrängt! Bis wo die Stadt mit letzten Häusern ihren Gast entläßt.
Und dann die langen Einsamkeiten. Nackte Ufer. Stille. Nacht. Besinnung. Einkehr. Kommunion. Und Glut und Drang
Zum Letzten, Segnenden. Zum Zeugungsfest. Zur Wollust. Zum Gebet. Zum Meer. Zum Untergang.