Thơ » Đức » Ernst Stadler
Đăng bởi thanhbinh82_tp vào 12/07/2007 15:58, đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 18/07/2010 22:26
(Le Fort Jaco, Uccle)
Hier ist Leben, das nichts mehr von sich weiß
Bewußtsein tausend Klafter tief ins All gesunken.
Hier tönt durch kahle Säle der Choral des Nichts.
Hier ist Beschwichtigung, Zuflucht, Heimkehr, Kinderstube.
Hier droht nichts Menschliches. Die stieren Augen,
Die verstört und aufgeschreckt im Leeren hangen,
Zittern nur vor Schrecken, denen sie entronnen.
Doch manchen klebt noch Irdisches an unvollkommenen Leibern.
Sie wollen Tag nicht lassen, der entschwindet.
Sie werfen sich in Krämpfen, schreien gellend in den Bädern
Und hocken wimmernd und geschlagen in den Ecken.
Vielen aber ist Himmel aufgetan.
Sie hören die toten Stimmen aller Dinge sie umkreisen
Und die schwebende Musik des Alls.
Sie reden manchmal fremde Worte, die man nicht versteht.
Sie lächeln still und freundlich so wie Kinder tun.
In den entrückten Augen, die nichts Körperliches halten, weilt das Glück.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 12/07/2007 15:58
Le Fort Jacco, Uccle
Ở đây là cuộc sống không còn biết gì về mình nữa —
Ý thức qua ngàn sợi giây chìm đắm dưới lòng vũ trụ.
Ở đây vang dội qua những gian phòng trơ trụi ban hợp xướng của hư vô.
Ở đây là sự khuây khỏa, nơi ẩn trú,
sự trở lại nhà, căn buồng trẻ nhỏ.
Ở đây không có sự đe dọa của con người. Những con mắt sững,
Hoảng hốt và ghê rợn lơ lửng trong trống không,
Chỉ làm rung rung những nỗi kinh hoàng mà chúng đã thoát.
Với nhiều người tuy vậy vẫn còn bám trên thân thể khiếm khuyết một điều gì đó thuộc về trần thế.
Họ không muốn rời bỏ ánh ngày đang biến đi.
Họ lao vào những cơn co quắp,
thốt ra những tiếng kêu the thé trong khi tắm,
Hoặc ngồi xổm rên rỉ và chúi vào
những xó xỉnh.
Nhưng với nhiều người thời trời cao lại rộng mở.
Họ nghe thấy tiếng nói đã mất của hết mọi sự
bao quanh họ.
Và âm nhạc nổi trôi của vũ trụ.
Họ đôi khi nói những chữ xa lạ
mà người ta không hiểu.
Họ mỉm cười lặng lẽ và nhã nhặn như trẻ thơ.
Ở lại trong đôi mắt xa lánh, không lưu giữ một điều gì thuộc về thể chất, là hạnh phúc.
Gửi bởi sabina_mller ngày 17/07/2010 18:41
Irrenhaus
(Le Fort Jaco, Uccle)
Hier ist Leben, das nichts mehr von sich weiß
Bewußtsein tausend Klafter tief ins All gesunken.
Hier tönt durch kahle Säle der Choral des Nichts.
Hier ist Beschwichtigung, Zuflucht, Heimkehr, Kinderstube.
Hier droht nichts Menschliches. Die stieren Augen,
Die verstört und aufgeschreckt im Leeren hangen,
Zittern nur vor Schrecken, denen sie entronnen.
Doch manchen klebt noch Irdisches an unvollkommenen Leibern.
Sie wollen Tag nicht lassen, der entschwindet.
Sie werfen sich in Krämpfen, schreien gellend in den Bädern
Und hocken wimmernd und geschlagen in den Ecken.
Vielen aber ist Himmel aufgetan.
Sie hören die toten Stimmen aller Dinge sie umkreisen
Und die schwebende Musik des Alls.
Sie reden manchmal fremde Worte, die man nicht versteht.
Sie lächeln still und freundlich so wie Kinder tun.
In den entrückten Augen, die nichts Körperliches halten, weilt das Glück.