Thơ » Nga » Eduard Asadov
Мы решили с тобой дружить,
Пустяками сердец не волнуя.
Мы решили, что надо быть
Выше вздоха и поцелуя…
Для чего непременно вздох,
Звезды, встречи… скамья в аллее?
Эти глупые “ах” да “ох”!..
Мы – серьезнее и умнее!
Если кто-то порой на танцах
Приглашал тебя в шумный круг,
Я лишь щелкал презрительно пальцем –
Можешь с ним хоть навек остаться.
Что за дело мне? Я же друг!
Ну а если с другой девчонкой
Я кружил на вешнем ветру,
Ты, плечами пожав в сторонке,
Говорила потом мне тонко:
– Молодец! Нашел кенгуру!
Всех людей насмешил вокруг.-
И, шепнув, добавляла хмуро:
– Заявляю тебе, как друг:
Не танцуй больше с этой дурой!
Мы дружили с тобой всерьез!
А влюбленность и сердца звон…
Да для нас подобный вопрос
Просто-напросто был смешон!
Как-то в сумрак, когда закат
От бульваров ушел к вокзалу,
Ты, прильнув ко мне, вдруг сказала:
– Что-то очень прохладно стало,
Ты меня обними… как брат…
И, обняв, я сказал ликуя,
Слыша сердца набатный стук:
– Я тебя сейчас поцелую!
Поцелую тебя… как друг…
Целовал я тебя до утра,
А потом и ты целовала
И, целуя, все повторяла:
-Это я тебя, как сестра…
Улыбаясь, десятки звезд
Тихо гасли на небосводе.
Мы решили дружить всерьез.
Разве плохо у нас выходит?
Кто и в чем помешает нам?
Ведь нигде же не говорится,
Что надежным, большим друзьям
Запрещается пожениться?
И отныне я так считаю:
Все влюбленности – ерунда.
Вот серьезная дружба – да!
Я по опыту это знаю…
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hảo liễu ngày 27/04/2015 08:49
Tớ với cậu quyết từ nay kết bạn
Chuyện vặt trái tim chẳng bận đến ai,
Tớ với cậu quyết từ nay nhất định
Cao hơn hôn với ngao ngán thở dài…
Nào thở dài, nào trăng sao, nào hẹn
Ghế đá công viên có để làm gì.
Ta nghiêm túc, thông minh hơn hẳn
Những “ố”, “á” kia xuẩn ngốc lê thê.
Nếu ai đó trong vũ hội có mời
Cậu cùng nhảy trong cuộc vui ồn ã,
Tớ sẽ chỉ bật ngón tay – chuyện nhỏ
Thích thì xin nhảy với hắn cả đời,
Tớ là bạn thôi. Việc gì đâu cơ chứ.
Ừ nhưng mà nếu tớ cùng một bé
Xoay tròn trong gió lúc xuân về,
Cậu ngấm nguýt nhún vai thật khẽ,
Rồi cứ thằng thừng nhưng tinh tế:
– Tìm được ả chuột đồng! Cậu giỏi ghê!
Cậu làm mọi người được mẻ cười kìa.-
Rồi thì thầm nói thêm, cau có:
– Bạn thân ơi, nghe tớ thật lòng
Đừng có nhảy với cô này nữa nhé!
Tớ với cậu là bạn nghiêm chỉnh thế!
Những phải lòng với tiếng trái tim rung…
Mà với mình những chuyện tương tự thế,
Nghe thật buồn cười, cậu thấy không!
Rồi một lần, bóng hoàng hôn chạng vạng
Rẽ ngang từ đại lộ đến nhà ga
Cậu bỗng nép bên vai tớ nói:
– Ôm tớ đi nào… nhưng anh trai ấy,
Chả hiểu vì sao tớ thấy lạnh lạnh là…
Ôm cậu trong tay tớ cất lời vui vẻ,
Tai vẫn nghe tiếng tim đập thình thình:
– Bạn gái ơi, cho tớ hôn cậu nhé,
Như bạn bè thôi, có được chăng?
Tớ hôn cậu cho đến khi trời sáng,
Tới khi cậu hôn lại tớ mới thôi.
Cậu hôn tớ, vẫn muốn tớ nhớ lời:
– Tớ chỉ hôn như là em gái cậu.
Ngàn sao cười long lanh chế nhạo,
Rồi lặng thầm tắt lịm trên trời.
Tớ với cậu từ lâu kết bạn rồi,
Có gì xấu giữa chúng mình đâu chứ!
Không ai ngăn cản chúng mình đâu nhỉ?
Bởi chẳng ở đâu có một lời nào,
Rằng bạn bè thân thiết đã từ lâu,
Không được kết hôn, suốt đời gắn bó?
Và từ nay tớ cho là thế:
Phải lòng nhau cũng chuyện vặt thôi mà.
Tớ với cậu là bạn bè nghiêm chỉnh,
Kinh nghiệm đầy mình, tớ khỏi phải nói ra…