Thơ » Nga » Eduard Asadov
Đăng bởi xinbac-tibo vào 27/07/2007 11:33
Не привыкайте никогда к любви!
Не соглашайтесь, как бы ни устали,
Чтоб замолчали ваши соловьи
И чтоб цветы прекрасные увяли.
И, главное, не верьте никогда,
Что будто все приходит и уходит.
Да, звезды меркнут, но одна звезда
По имени Любовь всегда-всегда
Обязана гореть на небосводе!
Не привыкайте никогда к любви,
Разменивая счастье на привычки,
Словно костер на крохотные спички,
Не мелочись, а яростно живи!
Не привыкайте никогда к губам,
Что будто бы вам издавна знакомы,
Как не привыкнешь к солнцу и ветрам
Иль ливню средь грохочущего грома!
Да, в мелких чувствах можно вновь и вновь
Встречать, терять и снова возвращаться,
Но если вдруг вам выпала любовь,
Привыкнуть к ней - как обесцветить кровь
Иль до копейки разом проиграть!
Не привыкайте к счастью никогда!
Напротив, светлым озарясь гореньем,
Смотрите на любовь свою всегда
С живым и постоянным удивленьем.
Алмаз не подчиняется годам
И никогда не обратится в малость.
Дивитесь же всегда тому, что вам
Заслуженно иль нет - судить не нам,
Но счастье в мире все-таки досталось!
И, чтоб любви не таяла звезда,
Исполнитесь возвышенным искусством:
Не позволяйте выдыхаться чувствам,
Не привыкайте к счастью никогда.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi xinbac-tibo ngày 27/07/2007 11:33
Đừng bao giờ để quen với tình yêu!
Không bằng lòng ư, cho dù mỏi mệt
Để cho lặng im những chú hoạ mi
Và để héo tàn những bông hoa đẹp.
Và, quan trọng, đừng bao giờ tin tưởng
Rằng mọi điều có vẻ đến rồi đi
Sao mờ dần nhưng có ngôi sao kia
Gọi là Tình Yêu muôn đời toả sáng
Mãi mãi cháy lên giữa bầu trời kia!
Đừng bao giờ để quen với tình yêu
Đừng đổi thói quen thay vì hạnh phúc
Đổi đống lửa lấy que diêm nhỏ nhặt
Đừng nhỏ nhen, hãy biết sống cho nhiều!
Đừng bao giờ quen với những bờ môi
Rằng có vẻ đã quen từ lâu lắm
Dù đã quen với gió, với mặt trời
Hay mưa giông giữa đì đùng tiếng sấm!
Chút tình cảm có thể rồi lại gặp
Cứ mất đi và rồi lại trở về
Nhưng nếu tình yêu cháy lên bất chợt
Mà để quen – thì máu nguội lạnh đi
Như để thua đến đồng xu sau chót.
Với hạnh phúc cũng đừng quen bao giờ!
Mà ngược lại, đốt lên cho cháy sáng
Nhìn vào tình yêu mọi lúc, mọi khi
Với sự ngạc nhiên thường xuyên, sống động.
Kim cương không hề phụ thuộc thời gian
Đừng bao giờ để ý điều nhỏ nhặt
Một điều luôn luôn lấy làm kinh ngạc
Vì chúng tôi chẳng biết bạn đáng không
Nhưng dù sao có trên đời hạnh phúc!
Để ngôi sao tình yêu không biến mất
Cần tiến hành một nghệ thuật cao sang:
Chớ bao giờ để tình cảm lụi tàn
Đừng bao giờ quen với niềm hạnh phúc.
Gửi bởi Trăng Quê ngày 31/10/2008 11:29
Đừng bao giờ nhàm chán với tình yêu!
Đừng nản lòng, dẫu cuộc đời mỏi mệt,
Đừng để chim hoạ mi thôi hót
Và lụi tàn hoa đẹp xót xa.
Và, đừng bao giờ tin, cái gọi là,
Tình yêu đến ra đi và chấm hết
Ngôi sao này mờ, có ngôi sao khác
Sao Tình yêu vĩnh - cửu cơ mà
Kiêu hãnh giữa bầu trời xa thật xa!
Đừng bao giờ nhàm chán với tình yêu!
Tự quá quen với niềm hạnh phúc,
Đừng đổi diêm với lửa kia đỏ rực,
Đừng nhỏ nhen, hãy sống rạng ngời!
Đừng bao giờ nhàm chán những bờ môi,
Như thể thói quen từ lâu đã có,
Như quen mặt trời như quen với gió
Như mưa giông bão tố đùng đùng!
Vâng, biết rằng cảm xúc theo lối mòn
Đến, rồi đi và quay trở lại,
Nếu tình yêu đột nhiên loé cháy,
Mà để quen - sẽ nguội lạnh thôi mà
Như đồng xu cuối cùng, thua canh bạc đêm!
Với tình yêu hạnh phúc đừng quen!
Mà ngược lại, làm hồng lên ngọn lửa,
Hãy nhìn tình yêu của mình muôn thủa
Với ánh mắt ngỡ ngàng đắm đuối mê say
Kim cương kia không kể tháng ngày
Và đừng bao giờ chấp điều nhỏ nhặt
Hãy ngạc nhiên trong từng ánh mắt
Bạn có thế nào - chúng tôi không phán xét
Cuộc đời kia hạnh phúc mãi còn mà!
Và, để ngôi sao Tình yêu sáng mãi trong ta
Hãy hâm nóng tình yêu bằng nghệ thuật:
Đừng để cảm xúc kia vuột mất,
Với tình yêu hạnh phúc đừng quen!