Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Du Tử Lê » Sông núi người thơm nỗi nhớ nhà (1996)
Đăng bởi tôn tiền tử vào 26/10/2019 12:42
1.
chẳng ai nói với tôi
trừ những con đường
trang sách đời: tinh khôi
mỗi mùa một bài học buồn, vui rất mới
tình yêu dạy tôi trườn/ bò/ đứng/ đi/ chạy/ nhẩy
đêm tối dạy ngọn đèn/ bàn/ ghế trống tập hát
bài ngợi ca lãng quên
tình yêu/ đường xá/ ghế, bàn/ ngọn đèn/ đêm tối:
hát cho tôi nghe
bởi chúng thấy tôi:
- vật lãng, quên lớn nhất.
2.
chẳng ai gọi tên tôi
trừ gió, lá
chó, mèo
chung cư/ xa lộ/ giày dép/ áo quần bẩn…
tình yêu dạy tôi ôm/ ấp/ cầm/ nắm
rồi ấn vào tay tôi
chiếc gậy trắng của người mù
bảo:
- này anh ngốc
hãy lên đường bằng những mông muội của mình
bởi trái tim là gò mộ cuối cùng
(sau gò mộ thai nghén mọc lên từ bụng mẹ.)
3.
chẳng ai vuốt ve tôi
trừ hàng cây
lối hẹp dẫn về kiếp mộ
tình yêu dạy tôi ngắm, nhìn
chiếc bóng
âm bản nhân dạng
thẻ lên tầu tốc hành
với vận tốc nhanh hơn ánh sáng
4.
tình yêu bảo tôi
lớp học chiều
chấm dứt.
chẳng ai chia tay tôi
trừ chiếc bóng
biệt ly, câm
như tội ác và tính phản bội
di truyền trong em
dạy tôi điều bản thiện