Đăng bởi Vanachi vào 18/03/2007 11:53
盡出花鈿與四鄰,
雲鬟剪落厭殘春。
暫驚風燭難留世,
便是蓮花不染身。
貝葉欲翻迷錦字,
梵聲初學誤梁塵。
從今豔色歸空後,
湘浦應無解佩人。
Tận xuất hoa điền dữ tứ lân,
Vân hoàn tiễn lạc yếm tàn xuân.
Tạm kinh phong chúc nan lưu thế,
Tiện thị liên hoa bất nhiễm thân.
Bối diệp dục phiên mê cẩm tự,
Phạm thanh sơ học ngộ lương trần.
Tòng kim diễm sắc quy không hậu,
Tương phố ưng vô giải bội nhân.
Đem hết trang sức hoa tai cho hàng xóm bốn bên
Cắt đứt mớ tóc mây, nản cho cái xuân tàn
Sợ ngọn đuốc trước gió khó lưu lại trên đời
Giống đoá hoa sen không nhiễm dơ bẩn vào thân
Lá bối muốn giở ra, lộn với chữ gấm
Tiếng kinh phạn mới học lẫn cùng bụi xà nhà
Từ nay sau khi sắc đẹp quy về cửa không
Bến Tương không có người cởi ngọc đeo
Trang trong tổng số 1 trang (8 bài trả lời)
[1]
Trâm anh trút bỏ tặng quanh làng
Ngán ngẩm xuân tàn tóc cắt ngang
Kinh sợ đời người như nến gió
Giờ đây thân xác tựa sen vàng
Mở xem lá bối lầm chương gấm
Lần học trang kinh ngỡ bụi đàng
Sắc đẹp là không, thôi giã biệt
Sông Tương chắc vắng kẻ quyền sang.
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 15/12/2013 12:24
Đem hết trâm hoa tặng xóm ngoài,
Tóc mây cắt đứt, chán xuân phai.
Đời như đuốc gió lo rung mãi,
Thân tựa bông sen chẳng bợn hoài.
Lá bối toan xem, lầm chữ gấm,
Tiếng kinh mới học, lẫn trần ai.
Từ nay sắc đẹp về không nhé,
Cởi ngọc, sông Tương hẳn vắng người.
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 15/12/2013 12:25
Đem hết trâm hoa tặng xóm gần,
Tóc mây cắt bỏ, ngán tàn xuân!
Ngại ngùng đuốc gió khôn lưu thế,
Phảng phất hoa sen chẳng bợn thân.
Lá bối toan xem lầm cẩm tự,
Câu kinh mới học tưởng lương trần.
Từ nay sắc đẹp về theo Phật,
Tương phố không ngưòi cởi ngọc trân.
Gửi bởi Anh Nguyêt ngày 14/04/2015 10:22
Láng giềng, cho hết trâm hoa,
Tóc mây cắt bỏ, xuân qua, chán chường.
Đời như ngọn đuốc không thường,
Tợ sen, thân chẳng để vương bụi trần.
Dịch kinh, chữ gấm mê thầm,
Vừa nghe tiếng Phạn, trên trần đã vương.
Quy ‘‘không’’, sắc đẹp coi thường,
Không người gỡ ngọc bến Tương nữa rồi...
Gửi bởi Lâm Xuân Hương ngày 14/06/2016 21:33
Cho hàng xóm, nữ trang và tiền bạc
Mớ tóc mây cắt bỏ, ngán xuân tàn
Ngẫm mà kinh nến trước gió phũ phàng
Nên muốn được là sen bùn không nhiễm
Mở lá bối, toan phiên, mê chữ gấm
Nghe lời kinh, mới học, tưởng bụi bay
Người đẹp nay quy y cửa không này
Bến Tương Phố hẳn vắng người cởi ngọc.
Gửi bởi Trần Đông Phong ngày 09/11/2018 00:21
Trang sức đem cho khắp xóm gần
Tóc mây cắt rụng chán xuân tàn
Tạm e đuốc gió không lưu thế
Như tựa hoa sen chẳng nhiễm thân
Lá bối muốn xem mê chữ gấm
Tiếng kinh mới học lạc lòng trần
Từ nay không sắc về sau nhé
Tương Phố còn ai cởi ngọc loan.
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 01/05/2022 16:45
Đem hết trâm hoa tặng xóm thân,
Tóc mây cắt đứt chán tàn xuân.
Sợ cho đuốc gió lưu đời khó,
Giống đoá hoa sen ít nhiễm thân.
Lá bối giở ra, lầm chữ gấm
Tiếng kinh mới học lẫn hồng trần.
Từ nay sắc đẹp theo về Phật,
Không có Bến Tương ngọc mỹ nhân.
Đưa tiễn người kỹ nữ đi xuất gia
Đem hết trang sức có hình bông hoa cho hàng xóm bốn bên,
Cắt bỏ mái tóc đẹp, buồn chán cho tuổi xuân sắp tàn.
Đôi lúc hoảng hốt cho (tấm thân này như) ngọn đèn trước gió, khó giữ lại trên đời,
Cũng chính là như đoá hoa sen không nhiễm dơ vào thân.
Lá bối (kinh sách) muốn giở ra đọc nhưng mơ hồ (có phải là) chữ thêu trên gấm (để gởi cho chàng),
Tiếng kinh phạn mới học mà cứ lầm lẫn với tiếng ca lảnh lót dễ nghe.
Từ nay nhan sắc kiều diễm đã trở về cửa không rồi,
Thì nơi bến sông Tương không có người cởi ngọc bội.