Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Dạ Thảo Phương
Đăng bởi Linh Hoang Vu vào 10/04/2022 18:36
nhốt vào đây
những người đàn bà
nghĩ mình là một bông hoa
nghĩ mình là một con cá nhỏ
những người đàn bà sợ nói chuyện với người, chỉ nói chuyện với chim
nhốt vào đây
những người con gái trẻ vừa đan len vừa hát
những người mẹ không thể quên đứa con thơ đã chết
những người yêu không chịu tin tình yêu chỉ là khoảnh khắc
những đứa trẻ lạc lối trong hình hài người lớn
nhốt vào đây
những người đàn ông cười suốt với niềm vui bí mật của mình
những niềm vui không hại gì đến thế giới
nhốt vào đây
những người đàn ông cứ khóc tự do như con trẻ, vì những mất mát chúng ta đã mất mát
nhốt vào đây
những con người hung dữ vì đã chịu quá nhiều hung dữ từ cuộc đời
những người cứ nghe thấy tiếng kêu thét không ngừng nghỉ từ sự cầu an câm lặng của chúng ta
nhốt vào đây
nhốt hết vào đây
những người cứ khóc, cười, sợ hãi, chia sẻ, mơ mộng như chính những gì họ đang cảm thấy
những người không che giấu bản thân
mặc những chiếc blouse trắng sáng, bước chân tự tin
chúng ta săn lùng những kẻ đặc biệt
những kẻ yếu hơn chúng ta vì họ là số ít
không cần nương tay, không cần giải thích
nhốt hết vào đây
nhốt hết vào đây
những kẻ không chấp nhận sống Cuộc-Sống-Chỉ-Một-Lần như cách chúng ta.