Thơ » Việt Nam » Cận đại » Dương Bá Trạc » Nét mực tình (1937)
Trời đất chông gai hết vẫy vùng,
Còn đem một chết tạ non sông.
Kinh luân cuốn lại con dao bạc,
Danh tiết phơi ra giọt máu hồng.
Hồn nước gọi về dân ngũ tỉnh,
Tiếng thơm cùng thọ miếu Song Trung.
Chết mà được việc hơn bao sống,
Gian hoá nên ngay, dát hoá hùng.