At the noisy end of the cafe, head bent
over the table, an old man sits alone,
a newspaper in front of him.
And in the miserable banality of old age
he thinks how little he enjoyed the years
when he had strength, eloquence, and looks.
He knows he's aged a lot: he sees it, feels it.
Yet it seems he was young just yesterday.
So brief an interval, so brief.
And he thinks of Prudence, how it fooled him,
how he always believed - what madness -
that cheat who said: "Tomorrow. You have plenty of time."
He remembers impulses bridled, the joy
he sacrificed. Every chance he lost
now mocks his senseless caution.
But so much thinking, so much remembering
makes the old man dizzy. He falls asleep,
his head resting on the cafe table.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Hoa Xuyên Tuyết ngày 18/06/2008 06:23
Trong góc quán café ồn ào, đầu cúi gục
trên mặt bàn, một ông già cô đơn
với tờ báo để im trước mặt
Và trong sự nghèo khó tầm thường của tuổi già
ông tiếc mình đã hưởng thụ những tháng năm ngắn ngủi
thời trẻ trai khoẻ mạnh, tán hay và một ngoại hình ưa nhìn.
Ông ta biết mình đã quá già : ông nhìn thấy và ông cảm thấy.
Thậm chí dường như mới hôm qua ông còn trẻ.
Cái khoảng thời gian ngắn ngủi sao, sao vô cùng ngắn ngủi
Và ông nghĩ tới trí khôn, sao nó làm ông tăm tối thế
khi ông luôn tin - ngu ngốc làm sao -
để nó lừa dối ông khi luôn nói : “Ngày mai. Anh vẫn còn vô khối thời gian”
Ông nhớ những thôi thúc nén lại, nhớ niềm vui
ông từng hưởng. Tất cả các cơ hội đã bị ông bỏ qua
lúc này trở thành những lời chế nhạo cảnh tỉnh vô nghĩa
Nhưng càng nghĩ nhiều, càng nhớ nhiều
càng chỉ làm ông già choáng váng. Thiếp đi,
đầu ông nghỉ trên mặt bàn của quán café.