Dưới những lùm cây không đèn che chở
Những con cú đậu thành hàng
Như những vị thần xa lạ
Dọi đôi mắt đỏ ngầu tư lự mơ màng

Không động đậy chúng cứ đứng yên như thế
Cho đến cái giờ phảng phất u buồn
Khi đẩy lùi mặt trời đã xế
Đêm tối tiến lên bao phủ không gian

Dáng điệu chúng bảo người hiền rằng
Phải biết trong cõi đời này sợ và xa lánh
Cái huyên náo và cái di chuyển

Kẻ nào say mê một bóng người qua đàng
Một hình tội luôn luôn phải chịu đựng
Vì đã muốn đổi thay chỗ đứng


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)