Thơ » Pháp » Charles Baudelaire » Hoa khổ đau (1857) » Nhân cảnh Paris
Đăng bởi hongha83 vào 25/12/2010 06:53
Blanche fille aux cheveux roux,
Dont la robe par ses trous
Laisse voir la pauvreté
Et la beauté,
Pour moi, poète chétif,
Ton jeune corps maladif,
Plein de taches de rousseur,
A sa douceur.
Tu portes plus galamment
Qu'une reine de roman
Ses cothurnes de velours
Tes sabots lourds.
Au lieu d'un haillon trop court,
Qu'un superbe habit de cour
Traîne à plis bruyants et longs
Sur tes talons;
En place de bas troués,
Que pour les yeux des roués
Sur ta jambe un poignard d'or
Reluise encor;
Que des noeuds mal attachés
Dévoilent pour nos péchés
Tes deux beaux seins, radieux
Comme des yeux;
Que pour te déshabiller
Tes bras se fassent prier
Et chassent à coups mutins
Les doigts lutins,
Perles de la plus belle eau,
Sonnets de maître Belleau
Par tes galants mis aux fers
Sans cesse offerts,
Valetaille de rimeurs
Te dédiant leurs primeurs
Et contemplant ton soulier
Sous l'escalier,
Maint page épris du hasard,
Maint seigneur et maint Ronsard
Épieraient pour le déduit
Ton frais réduit!
Tu compterais dans tes lits
Plus de baisers que de lis
Et rangerais sous tes lois
Plus d'un Valois!
- Cependant tu vas gueusant
Quelque vieux débris gisant
Au seuil de quelque Véfour
De carrefour;
Tu vas lorgnant en dessous
Des bijoux de vingt-neuf sous
Dont je ne puis, oh! pardon!
Te faire don.
Va donc! sans autre ornement,
Parfum, perles, diamant,
Que ta maigre nudité,
Ô ma beauté!
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 25/12/2010 06:53
Da trắng, mái tóc hung
Áo em rách từng chỗ
Phơi trần cảnh nghèo khổ
Cùng nét đẹp ngời ngời
Tấm thân non gầy yếu
Làn da có nốt hoe
Chàng thi sĩ xác ve
Thấy dịu dàng lắm đó
Bà hoàng trong tiểu thuyết
Mang giày cao gót nhung
Em còn lịch sự hơn
Với đôi chân xỏ guốc
Thay vì tổ đỉa ngắn
Ước gì áo đại trào
Nếp lướt thướt ồn ào
Phủ đôi gót xinh xắn
Thay vì đôi tất thủng
Ước có dao găm vàng
Nơi cặp giò sáng choang
Nản lòng quân trác táng
Ước gì nơ cài lơi
Cho tội lỗi được gặp
Cặp tuyết lê tuyệt vời
Rạng ngời như đôi mắt
Ước tay em làm cao
Bằng cú đánh phản đối
Ngón tay tinh nghịch nào
Cầm khuy áo định cởi
Những ngọc trai rực rỡ
Thơ của thầy Belleau
Đám tình nhân thúc thủ
Đem biếu em tha hồ
Đầy tớ bọn thợ thơ
Đề tặng em cái mới
Mà mắt nhìn không mỏi
Giày em dưới cầu thang
Bao thị đồng mạo hiểm
Bao lãnh chúa, bao Ronsard
Rình góc nhà mát lịm
Hòng tính chuyện trăng hoa
Trên giường em đếm được
Nụ hôn nhiều hơn hoa
Và ra luật kiểm soát
Đến mấy vua Valois
- Lúc này em ngửa tay
Xin đồ thừa vương vãi
Nơi ngưỡng cửa nhà ai
Ngã tư người qua lại
Em liếc chùm nữ trang
Giá hăm chín xu chẵn
Mà anh đành đứng lặng
Không có tiền mua tặng
Xin lỗi em ngàn lần
Em ơi, cứ cất bước
Cần gì đồ trang sức
Ngọc quý hay hương thơm
Ngoài thân trần gầy nhom
Mà lòng anh thấy đẹp