Đăng bởi hongha83 vào 11/09/2008 09:39
Mon âme est ce lac même où le soleil qui penche,
Par un beau soir d’automne, envoie un feu mourant :
Le flot frissonne à peine, et pas une aile blanche,
Pas une rame au loin n’y joue en l’effleurant.
Tout dort, tout est tranquille, et le cristal limpide,
En se refroidissant à l’air glacé des nuits,
Sans écho, sans soupir, sans un pli qui le ride,
Semble un miroir tout fait pour les pâles ennuis.
Mais ne sentez-vous pas, Madame, à son silence,
À ses flots transparents de lui-même oubliés,
À sa calme étendue où rien ne se balance,
Le bonheur qu’il éprouve à se taire à vos pieds,
À réfléchir en paix de bien-aimé rivage,
À le peindre plus pur en ne s’y mêlant pas,
À ne rien perdre en soi de la divine image
De Celle dont sans bruit il recueille les pas ?
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 11/09/2008 09:39
Hồn tôi đó, cái hồ chiều thu đẹp
Mặt trời tà gửi ánh lửa hắt hiu
Sóng nhẹ run chim không vờn cánh tuyết
Nước mênh mông bằn bặt tiếng bơi chèo
Tất cả ngủ yên. Mảnh pha lê trong vắt
Nguội dần đi trong băng giá trời đêm
Không tiếng vang, không vết nhăn, không than trách
Là tấm gương soi tỏ những ưu phiền
Bà đâu thấy ở cảnh hồ thanh vắng
Nước êm trôi mới đấy đã xa vời
Ở khoảng bao la không gì dao động
Hạnh phúc hồ được lặng tiếng im hơi
Được phản chiếu an hoà chốn bờ xanh thân thiết
Sáng trong hơn khi chẳng điểm tô nhiều
Chẳng mất gì nơi ảnh hình diễm tuyệt
Của con người hồ lặng đón bước chân yêu