Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Chế Lan Viên » Di cảo thơ » Phần II - Các bài mới ở dạng phác thảo (1993)
Đăng bởi Vanachi vào 24/06/2005 18:14, đã sửa 3 lần, lần cuối bởi karizebato vào 20/07/2009 09:38
Đất nước gì mà tuổi trong nôi đã phải nhảy lên mình ngựa thép đi đánh giặc
Đang cưỡi trâu, chơi cờ lau cũng phải bỏ chơi mà đánh giặc
Chiếc gối lông nga cũng có âm mưu của giặc trộn vào
Yêu mà bị chém rơi đầu vì Mỵ Châu hóa giặc!
Cho đến cùng phải hóa Sơn Tinh, Thủy Tinh
Đánh giặc cùng nhau huy động núi non, lũ lụt vào vòng chiến tình yêu
Mà cướp một cô Nàng
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Arsene_Lupin ngày 17/09/2011 23:06
Với chúng ta- những con người yêu nước, luôn tự hào về truyền thống dựng nước và giữ nước của cha ông ta. Trong lịch sử, đất nước ta thường xuyên phải hứng chịu thiên tai, địch hoạ, ngoại bang xâm lấn. Nhưng rồi chúng ta cũng đều vượt qua tất cả. Chúng ta lấy làm yêu thêm đất nước mình, lấy làm tự hào về đất nước mình... Chế Lan Viên thì khác. Ông thấy THƯƠNG cho đất nước hơn là YÊU đất nước. Chúng ta là một dân tộc đáng thương, chứ không phải đáng tự hào. Giọng thơ đầy sự thương hại, đầy những sự vô lý đùng đùng mà chúng ta xưa nay vẫn thường lấy làm tự hào... Đúng là chỉ có Chế Lan Viên mới có thể làm được điều này: ĐỨNG ĐỐI LẬP VỚI SỐ ĐÔNG!