Tự quân chi xuất hĩ

Tự quân chi xuất hỹ,
Dạ dạ thủ không sàng.
Hải nguyệt chiếu cô mộng,
Giang phong sinh mộ lương.
Tiểu kính ký viễn khiếp,
Hàn y lưu cố phường.
Trì thử các tự úy,
Bất khiển lưỡng tương vương!

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (6 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Hoàng Tạo

Từ ngày anh ra đi,
Đêm đêm giường quạnh hiu.
Trăng khơi soi mộng lẻ,
Gió bến lạnh hơi chiều.
Áo rét em cất giữ,
Gương nhỏ anh mang theo.
Tạm để cùng yên ủi,
Không lạt tình thương yêu.

Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Lý Lãng Nhân

Từ ngày anh bước chân đi
Đêm đêm hiu quạnh giường kia lạnh lùng
Trăng soi mộng lẽ canh trường
Gió qua bến lạnh chiều sương gợi sầu
Gương soi anh nhớ hình nhau
Phòng xưa áo lạnh em nào lãng quên
Ấp yêu kỹ niệm êm đềm
Tháng năm đâu có nhạt tình nhớ thương.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Trương Việt Linh

Tự độ chàng ra đi
Đêm đêm giường quạnh quẽ
Gió sông lạnh, trời chiều
Trăng khơi soi mộng lẻ
Gương nhỏ theo tráp xa
Phòng xưa treo áo rét
Vật cũ mượn làm khuây
Tình ta luôn thắm thiết

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Lương Trọng Nhàn

Tự độ chàng xa nhà,
Gió sông lạnh, bóng tà.
Đêm đêm ngủ quạnh quẽ,
Gương nhỏ tráp theo xa.
Trăng chiếu mộng mơ lẻ,
Áo phòng rét cất xưa.
Tình yêu luôn gắn bó,
Kỷ vật mượn làm khuây.

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Lương Trọng Nhàn

Từ khi chàng biệt xa nhà,
Gió sông lạnh ngóng bóng tà xa xa.
Đêm đêm quạnh quẽ ngủ nhà,
Gương soi bạc nhỏ tráp xa theo chàng.
Trăng khơi soi lẻ mơ màng,
Phòng xưa cất áo rét chàng nào quên.
Tình yêu gắn bó gợi lên,
Làm khuây mượn kỷ vật bền thời gian.

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Đất Văn Lang

Từ khi chàng cất bước
Đêm lạnh giường mênh mông
Mộng lẻ chìm trăng bể
Mái chiều thốc gió sông
Gương con cài giáp trận
Áo lạnh mắc phòng không
Nhìn vật mà an ủi
Chẳng mòn nỗi nhớ trông

Đất Văn Lang
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời