Thơ » Trung Quốc » Hiện đại » Cố Thành
也许
我是被妈妈宠坏的孩子
我任性
我希望
每一个时刻
都像彩色蜡笔那样美丽
我希望
能在心爱的白纸上画画
画出笨拙的自由
画下一只永远不会
流泪的眼睛
一片天空
一片属于天空的羽毛和树叶
一个淡绿的夜晚和苹果
我想画下早晨
画下露水
所能看见的微笑
画下所有最年轻的
没有痛苦的爱情
她没有见过阴云
她的眼睛是晴空的颜色
她永远看着我
永远,看着
绝不会忽然掉过头去
我想画下遥远的风景
画下清晰的地平线和水波
画下许许多多快乐的小河
画下丘陵长满淡淡的茸毛
我让它们挨得很近
让它们相爱
让每一个默许
每一阵静静的春天激动
都成为一朵小花的生日
我还想画下未来
我没见过她,也不可能
但知道她很美
我画下她秋天的风衣
画下那些燃烧的烛火和枫叶
画下许多因为爱她
而熄灭的心
画下婚礼
画下一个个早早醒来的节日——
上面贴着玻璃糖纸
和北方童话的插图
我是一个任性的孩子
我想涂去一切不幸
我想在大地上
画满窗子
让所有习惯黑暗的眼睛
都习惯光明
我想画下风
画下一架比一架更高大的山岭
画下东方民族的渴望
画下大海——
无边无际愉快的声音
最后,在纸角上
我还想画下自己
画下一只树熊
他坐在维多利亚深色的丛林里
坐在安安静静的树枝上
发愣
他没有家
没有一颗留在远处的心
他只有,许许多多
浆果一样的梦
和很大很大的眼睛
我在希望
在想
但不知为什么
我没有领到蜡笔
没有得到一个彩色的时刻
我只有我
我的手指和创痛
只有撕碎那一张张
心爱的白纸
让它们去寻找蝴蝶
让它们从今天消失
我是一个孩子
一个被幻想妈妈宠坏的孩子
我任性
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 22/03/2008 08:10
Có lẽ
Tôi là đứa trẻ được mẹ nuông chiều hư hỏng
Tôi tuỳ hứng.
Tôi ước mong
Mỗi phút giây
Đều đẹp như nét vẽ phấn màu
Tôi ước mong
Được nguệch ngoạc trên tờ giấy mà tôi yêu dấu
Vẽ sự tự do vụng về
Vẽ một đôi mắt
Mãi mãi không biết rơi nước mắt
Một khoảng trời
Một lông tơ, một lá cây giữa bầu trời
Một buổi tối màu lục nhạt và hoa quả.
Tôi muốn vẽ ban mai
Vẽ giọt sương
Cho thấy được nụ cười
Vẽ mọi tình yêu
Trẻ trung nhất, không hề biết có khổ đau
Em chưa hề thấy mây đen
Mắt có màu trời trong
Em mãi mãi nhìn tôi
Mãi mãi nhìn
Tuyệt nhiên không đột ngột quay đầu.
Tôi muốn vẽ phong cảnh phương xa
Vẽ đường chân trời và sóng nước cho rõ nét
Vẽ nhiều dòng sông nhỏ vui tươi
Vẽ núi đồi mọc đầy lông tơ nhạt nhạt
Tôi đặt chúng kề nhau rất gần
Cho chúng yêu nhau
Để mỗi lúc ngầm đồng ý
Mỗi xúc động mùa xuân lặng lẽ
Đều trở thành ngày sinh của mỗi đoá hoa.
Tôi còn muốn vẽ ban mai
Tôi chưa từng thấy, cũng không thể được thấy
Nhưng biết em rất đẹp
Tôi vẽ em áo gió mùa thu
Vẽ đom đóm và lá phong đỏ cháy
Vẽ nhiều trái tim
Vì yêu em mà tắt lịm
Vẽ đám cưới
Vẽ từng ngày lễ sớm sớm tỉnh thức
Trên có dán tờ giấy kẹo bóng kính
Có vẽ tranh đồng thoại phương Bắc.
Tôi là đứa trẻ tuỳ hứng
Muốn xoá sạch mọi điều bất hạnh
Tôi muốn vẽ toàn cửa sổ
Trên mặt đất này
Để cho mọi đôi mắt quen nhìn trong bóng tối
Quen dần với ánh ngày
Tôi muốn vẽ gió
Vẽ từng đỉnh núi, đỉnh này cao hơn đỉnh kia
Vẽ khát vọng của dân tộc phương Đông
Vẽ biển rộng
Những âm thanh vui sướng vô bờ
Cuối cùng tôi muốn vẽ mình
Trên góc tờ giấy
Vẽ một con gấu con
Ngồi trong thăm thẳm rừng sâu Victoria
Ngồi trên cành cây lặng lẽ
Ngẩn ngơ
Nó không có nhà
Không có trái tim đặt ở phương xa
Nó chỉ có rất nhiều
Những giấc mộng như mứt trái cây
Và một đôi mắt rất to, rất to.
Tôi đang ước mong
Đang suy nghĩ
Nhưng không biết vì lẽ gì
Tôi chưa nhận được phấn màu
Chưa nhận được cái phút giây rực rỡ
Tôi chỉ có tôi
Ngón tay và vết thương của tôi
Chỉ có tờ giấy bị xé nát
Tờ giấy trắng thân yêu
Hãy bay đi mà tìm lũ bướm
Hãy để chúng biến mất từ nay
Tôi là một đứa trẻ
Được mẹ mộng mơ nuông chiều hư hỏng
Tôi tuỳ hứng.