34.33
Ngôn ngữ: Tiếng Trung hiện đại
Thời kỳ: Hiện đại
2 bài trả lời: 2 bản dịch
1 người thích

Đăng bởi hongha83 vào 22/03/2008 21:51, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 25/03/2008 01:58

那是冬天的黄土路

那是冬天的黄土路
路边堆积着卵石
尘土在淡漠的阳光中休息
在寒冷中保持着体温
我们走累了
你说:看不见那幢空房子
也许没有,我们坐一下吧
这里有一个土坎

我熟悉土坎上的干草
它们折断了
献出了仅有的感情
它们告诉我
在夜里,一切都会改变
最善良的风也会变成野兽
发出一声声荒野的嚎叫
它们说:别坐得太久
然而,你睡着了
很轻地靠在我的肩上
你棕色的头发在我的胸前散开
静静地散开
疲倦得忘记了飘动
太阳,太阳不能再等了
同情的目光越来越淡
我失去了把你唤醒的语言

那是冬天的黄土路
黑夜开始在阴影中生长
第一颗星星没有哭泣
它忍住了金黄的泪水
你轻轻地靠在我的肩上
在我不会冷却的呼吸里
你嘴唇抖动着,在梦中诉说
我知道,那是请妈妈原谅


(10-1981)

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Viết Thái

Đấy là con đường hoàng thổ trong mùa đông,
hai bên đường rải đá.
Bụi nằm yên trên mặt trời lãnh đạm,
đang giữ ấm trong lạnh giá mùa đông.
Đi bộ mỏi,
em nói: “Đừng nhìn ngôi nhà hoang đó.
Có lẽ nó không còn. Hãy ngồi trong chốc lát
trên bờ đê này”.

Anh biết loài cỏ khô trên bờ đê này.
Với những phiến lá gẫy mời mọc
tất cả những gì chúng có, những cảm giác,
chúng nói với anh:
“Buổi đêm, mọi thứ đều có thể đổi thay.
Làn gió nhẹ nhất có thể trở thành con quỉ,
buông thả tiếng hú gào hoang dại miên man”.
Chúng nói: “Đừng ngồi quá lâu”.
Nhưng em đang thiếp ngủ
nhè nhẹ trên vai anh.
Mái tóc nâu của em phủ xuống ngực anh
rất yên bình,
quá mệt để thậm chí lay động trong làn gió.
Và mặt trời không thể chờ đợi.
Khi con mắt cảm thương của nó đã mờ đục
anh đánh mất ngôn từ để đánh thức em.

Đấy là con đường hoàng thổ trong mùa đông.
Tinh tú đầu tiên ngừng khóc;
nó đã giữ lại những giọt nước mắt vàng.
Nhẹ nhàng em dựa lên vai anh,
trong hơi thở anh ấm áp.
Đôi môi em rung rung, đang nói trong giấc mơ.
Anh biết, em đang cầu xin sự tha thứ của mẹ.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)
15.00
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Vũ Hoàng Linh

Đó là một con đường hoàng thổ mùa đông
hai bên đường dải đá
Bụi đất nghỉ ngơi dưới ánh mặt trời dửng dưng,
giữ lấy hơi ấm trong mùa đông lạnh giá.

Mệt mỏi vì dạo bước,
em nói “Không thấy ngôi nhà trống đấy.
Có thể nó không còn. Hãy nghỉ một lát
chỗ lề đường này”

Anh biết những chiếc lá chết khô trên lề đường.
Những cọng lá gãy là tất cả những gì chúng có,
là tất cả cảm xúc của chúng.
Chúng nói với anh:
“Trong đêm, mọi thứ đều thay đổi.
Làn gió mềm mại nhất có thể biến thành thú dữ,
cất lên những tiếng gào mất mát, man dại.
Chúng nói: “Đừng ngồi quá lâu”.
Nhưng em đang ngủ,
dựa nhẹ vào vai anh.
Mái tóc nâu của em vắt ngang ngực anh
rất đỗi yên bình,
quá mỏi mệt chẳng thể lay động trong gió.
Và mặt trời chẳng thể đợi chờ.
Khi con mắt cảm thông của nó đã mờ,
anh đánh mất ngôn từ để lay em trở dậy

Đó là một con đường hoàng thổ mùa đông.
Đêm lớn lên trong bóng tối.
Ngôi sao đầu tiên không khóc;
Nó nuốt lại những giọt nước mắt ánh vàng.
Em dựa nhẹ vào vai anh,
trong hơi thở anh ấm áp.
Môi em khẽ rung, nói điều gì trong mộng.
Anh biết, em đang cầu xin mẹ tha thứ cho em.

25.00
Chia sẻ trên FacebookTrả lời