Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Cẩm Lai » Gió biếc (1999)
Thương con sóng bạc đầu
Cứ vỗ bờ, vỗ mãi
Bờ dịu bớt thương đau
Kiếp luân hồi sóng trải
Thương người mẹ tảo tần
Suốt một đời lo toan
Vỗ tình thương vào con
Vỗ tình thương vào cháu
Để trên cành quả đậu
Quên tháng ngày nắng mưa
Quên bữa đói bữa no
Một thân cò lặn lội...
Khi nhắm mắt xuôi tay
Tiếng sóng đời vẫn vỗ