Thơ » Bungary » Botev Hristo
Питаш ме защо съм аз
дохождал нощя у вас,
как съм скочил през плета
и що щял съм да крада.
Кат мъжът ти не съм стар
да не видя в темна нощ:
аз си имам за другар
на поясът остър нож.
Нощ бе темна като рог,
примъкнах се като смок:
слушам, гледам — сички спят,
спеше си и ти с мъжът.
Там в градина аз седнах,
в ръка силна нож стиснах:
ще излезе, рекох, той,
ще изпита гневът мой.
Гледам вкъщи свещ гори,
вие спите — мен в гърди
силен пламък, яд гори
и гняв ще ме умори.
Впил съм очи във свещта,
а не виждам, че нощта
превали се и мина
и зора се веч сипна.
Славей песен си запя:
с радост среща той зора:
през прозорецът глава
се показа и засмя.
Тебе тутакси познах
и тогаз се чак стреснах;
"Друг път", славею казах
и през плетът пак скокнах.
Ето защо идвах аз
в темна нощ и грозен час:
ще умре един от нас —
ил мъжът ти, или аз!
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Em hỏi anh vì sao
Đêm ấy anh đã đến
Anh vượt rào thế nào
Thứ gì anh muốn chiếm
Anh, như em đã biết
Anh thua tuổi chồng em
Anh nhìn xuyên bóng đêm
Anh gài lưng dao sắc
Trong bóng đêm dày đặc
Như con rắn anh trườn
Không một tiếng động - Em
Nằm cạnh chồng em ngủ
Dưới vườn, anh ngồi đó,
Dao sắc nắm trong tay
Hừ, lão ấy ra đây
Ta sẽ cho một trận
Phòng em, ngọn nến sáng
Em ngủ! Giữa tim anh
Lửa giận cháy bừng bừng
Phẫn nộ trào ngột ngạt
Chăm chăm nhìn ngọn nến
Anh quên là đã khuya
Chẳng mấy chốc đêm qua
Và bình mình sắp hửng
Hoa mi chào buổi sớm
Nơi cửa sổ phòng em
Một mái đầu hiện lên
Và em cười
Khi nhận ra em rồi
Anh tỉnh người: "Mai nhé"
Nhủ thầm hoạ mi thế
Và vượt rào, anh lui
Đấy, anh kể em nghe
Vì sao đêm anh tới
Trong phút giây đen tối
Phải một mất một còn:
Anh, hoặc lão chồng em!