Mùa âm thầm lá rụng
Những đàn ngỗng cuối mùa
Đừng mất công phiền muộn
Nỗi sợ mắt mở to

Cứ để gió ru cây thanh lương trà
Làm cây sợ trước khi mơ ngủ
Tạo hoá an bài thật dễ lừa người
Như câu chuyện đời xưa có hậu

Sáng mai sau cơn mơ bừng thức
Em sẽ bước ra ngoài trời đông
Em lại ra đằng sau tháp nước
Và đứng sững như trời trồng

Lại những con ruồi trắng ấy
Và mái nhà và ông già Noel
Và những ống khói, và những cánh rừng thõng lá
Mặc giả trang anh hề

Mọi vật đều phủ băng trắng xóa
Đội mũ lông sụp xuống chân mày
Như con chồn ẩn giữa những cành cây
Đang nhìn trộm

Em đi tiếp mà lòng nghi ngai
Một lối mòn mất hút giữa lòng khe
Nơi đây có toà nhà hình vòm sương giá
Và trên cửa sổ một tấm phên thưa

Đằng sau bức màn tuyết ấy
Một bức tường chòi gác hiện ra
Một con đường, và mép khu rừng nhỏ
Và một dải rừng thưa

Sự tĩnh mịch trang nghiêm tạc vào bức chạm
Như trong một khổ thơ bốn câu
Viết về nàng công chúa ngủ
Giữa chiếc quan tài thuỷ tinh

Tôi khẽ thì thầm với cái vương quốc trắng
Khiến người ta ru rảy trong tâm:
"Tạ ơn Người, Người đã ban tặng
Nhiều hơn lời cầu xin"


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)