Thơ » Nga » Boris Pasternak
Как прежде, падали снаряды.
Высокое, как в дальнем плаваньи,
Ночное небо Сталинграда
Качалось в штукатурном саване.
Земля гудела, как молебен
Об отвращеньи бомбы воющей,
Кадильницею дым и щебень
Выбрасывая из побоища.
Когда урывками, меж схваток,
Он под огнем своих проведывал,
Необъяснимый отпечаток
Привычности его преследовал.
Где мог он видеть этот ежик
Домов с бездонными проломами?
Свидетельства былых бомбежек
Казались сказачно знакомыми.
Что означала в черной раме
Четырехпалая отметина?
Кого напоминало пламя
И выломанные паркетины?
И вдруг он вспомнил детство, детство,
И монастырский сад, и грешников,
И с общиною по соседству
Свист соловьев и пересмешников.
Он мать сжимал рукой сыновней.
И от копья архистратига ли
По темной росписи часовни
В такие ямы черти прыгали.
И мальчик облекался в латы,
За мать в воображеньи ратуя,
И налетал на супостата
С такой же свастикой хвостатою.
А рядом в конном поединке
Сиял над змеем лик Георгия.
И на пруду цвели кувшинки,
И птиц безумствовали оргии.
И родина, как голос пущи,
Как зов в лесу и грохот отзыва,
Манила музыкой зовущей
И пахла почкою березовой.
О, как он вспомнил те полянки
Теперь, когда своей погонею
Он топчет вражеские танки
С их грозной чешуей драконьею!
Он перешел земли границы,
И будущность, как ширь небесная,
Уже бушует, а не снится,
Приблизившаяся, чудесная.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 25/12/2018 14:28
Như trước đây đạn pháo vẫn rơi
Bầu trời đêm Stalingrad
Như bơi rất xa cao vời vợi
Chao chập chùng như vải liệm vữa vôi
Đất sôi lên như buổi lễ nguyện cầu
Bom tác chiến đá dăm và khói lửa
Hất tung lên giữa hỗn mang trận địa
Vãi bốn bề trong cuộc giao tranh
Thỉnh thoảng giữa hai chừng trận đánh
Vượt lửa bom anh ghé chỗ của mình
Và quả thật không thể nào giải thích
Một thói quen cứ bám riết lấy anh
Tìm ở đâu chú nhím thuở nào
Những ngôi nhà nát tan sâu hoắm
Bằng chứng vụ bom thù vừa đánh
Dường như trong cổ tích quen rồi
Có nghĩa gì trong chiếc khung đen
Bốn chiếc gậy chồng nhau đánh dấu
Ngọn lửa hồng nhắc nhở đến ai
Những tấm ván lát sàn bị gãy?
Bỗng nhiên anh nhớ lại thời thơ ấu
Khu vườn nhà tu và kẻ tội đồ
Cùng nhóm hội bà con làng xóm
Tiếng hoạ mi hoà với tiếng sẻ ngô
Cầm tay mẹ bằng bàn tay con trẻ
Cứ như sao từ mẫu thánh Ackhanghen
Bọn quỷ sứ thế kia nhảy ùa vào hố
Trên bức tường nhà nguyện vẽ màu đen
Và cậu bé choàng giáp bào phủ kín
Chiến đấu vì mẹ mình, cậu cứ hình dung
Xông thẳng vào đấu với đối phương
Có cái đuôi cũng mang hình chữ Vạn
Và kề bên cuộc chiến trên lưng ngựa
Chiếu trên lưng con rắn là hào quang của Georgi
Ở ngoài hồ nở đầy hoa súng
Tửu thần làm điên đảo đám chim gù
Và Tổ quốc như giọng nói núi non
Như tiếng gọi từ rừng sâu náo động
Như tiếng nhạc âm thanh vang vọng
Toả hương mầm của ngọn bạch dương
Da diết nhớ vô cùng bãi cỏ rừng thưa
Lệnh đã điểm, đến giờ xuất kích
Anh sẽ đạp lên xe tăng của địch
Dẫm bên trên đáng sợ lớp vảy rồng
Anh đã vượt qua đường biên trái đất
Và tương lai rộng như thể bầu trời
Đang giục giã đâu phải là mơ ngủ
Đang đến gần thôi và đẹp tuyệt vời