Thơ » Đức » Bertolt Brecht
Đăng bởi hongha83 vào 22/01/2012 04:36
Gothama, der Buddha, lehrte
Die Lehre vom Rade der Gier, auf das wir geflochten
sind, und empfahl
Alle Begierde abzutun und so
Wunschlos einzugehen ins Nichts, das er Nirwana nannte.
Da fragten ihn eines Tags seine Schüler:
Wie ist dies Nichts, Meister? Wir alle möchten
Abtun alle Begierde, wie du empfiehlst, aber sage uns
Ob dies Nichts, in das wir dann eingehen
Etwa so ist wie dies Einssein mit allem Geschaffenen
Wenn man im Wasser liegt, leichten Körpers, im Mittag
Ohne Gedanken fast, faul im Wasser liegt oder in
Schlaf fällt
Kaum noch wissend, daß man die Decke zurechtschiebt
Schnell versinkend, ob dies Nichts also
So ein fröhliches ist, ein gutes Nichts, oder ob dies dein
Nichts nur einfach ein Nichts ist, kalt, leer und
bedeutungslos.
Lange schwieg der Buddha, dann sagte er lässig:
Keine Antwort ist auf euere Frage.
Aber am Abend, als sie gegangen waren
Saß der Buddha noch unter dem Brotbaum und sagte den
andern
Denen, die nicht gefragt hatten, folgendes Gleichnis:
Neulich sah ich ein Haus. Es brannte. Am Dache
Leckte die Flamme. Ich ging hinzu und bemerkte
Daß noch Menschen drin waren. Ich trat in die Tür und
rief ihnen
Zu, daß Feuer im Dach sei, sie also aufforderend
Schnell hinauszugehen. Aber die Leute
Schienen nicht eilig. Einer fragte mich
Während ihm schon die Hitze die Braue versengte
Wie es draußen denn sei, ob es auch nicht regne
Ob nicht doch Wind gehe, ob da ein anderes Haus sei
Und so noch einiges. Ohne zu antworten
Ging ich wieder hinaus. Diese, dachte ich
Müssen verbrennen, bevor sie zu fragen aufhören.
Wirklich, Freunde
Wem der Boden noch nicht so heiß ist, daß er ihn lieber
Mit jedem andern vertauschte, als daß er da bliebe, dem
Habe ich nichts zu sagen. So Gothama, der Buddha.
Aber auch wir, nicht mehr beschäftigt mit der Kunst
des Duldens
Eher beschäftigt mit der Kunst des Nichtduldens und
vielerlei Vorschläge
Irdischer Art vorbringend und die Menschen lehrend
Ihre menschlichen Peiniger abzuschütteln, meinen, daß
wir denen, die
Angesichts der heraufkommenden Bombenflugzeug-
geschwader des Kapitals noch allzulang fragen
Wir wir uns dies dächten, wie wir uns das vorstellten
Und aus was ihren Sparbüchsen und Sonntagshosen werden
soll nach einer Umwälzung
Nicht viel zu sagen haben.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 23/01/2012 04:36
Đức Phật Thích Ca giảng dạy
Học thuyết về vòng dục
Mà chúng ta ai cũng mắc vào
Và khuyên ta rũ sạch mọi thèm muốn khát khao
Để không còn ham thích gì bước vào một Cõi Không
Mà Phật gọi tên là cõi Niết Bàn
Một hôm đệ tử hỏi Phật Tổ:
Thưa sư phụ, Cõi Không này ra sao?
Tất cả chúng con đều ước ao
Rũ sạch mọi dục vọng của mình như lời thầy khuyên nhủ
Nhưng xin thầy nói rõ
Có phải Cõi Không này
Nơi chúng con lên tới mai đây
Mọi thứ đều có cả như ở nơi trần thế
Nằm trong nước thân xác ta thấy nhẹ
Đầu óc ta hầu như không một chút suy tư
Khi biếng nhác ngâm mình trong nước lúc ban trưa
Hay nhanh chóng đắm chìm vào giấc ngủ
Kéo chăn đắp lúc nào ta cũng không biết nữa
Phải chăng cõi Niết Bàn
Là một cõi tươi vui, một Cõi Không tốt đẹp
Hay Cõi Không của thầy chỉ đơn thuần là một Cõi Không
Vô nghĩa, trống rỗng và lạnh lùng
Phật lặng đi hồi lâu, rồi dửng dưng đáp lại:
Không có câu trả lời cho câu hỏi của các ngươi
Nhưng buôi chiều khi đệ tử đi rồi
Dưới cây bồ đề Phật Tổ còn ngồi lại
Kể cho những người chỉ nghe, không hỏi
Câu chuyện sau đây:
Vừa qua ta thấy ngôi nhà cháy
Lửa đã ăn đến mái
Ta đến nơi và nhận ra trong nhà vẫn có người
Đến tận cử ta gọi to: Lửa cháy đến mái rồi!
Ta giục chúng chạy ra nhanh, nhưng chúng vẫn bình chân như vại
Nóng rát mwjt một đứa còn hỏi lại:
Ở ngoài ấy thế nào, có mưa không?
Có gió không, có nhà khác ở không?
Chẳng thèm đáp, ta quay đi và tự nghĩ trong lòng
Bọn chúng sẽ cháy thui
Trước khi chúng thôi không hỏi nữa
Với những kẻ
Lửa chưa cháy tới chân chưa thấy cần tránh lửa
Ta chẳng còn gì để phải nói nhiều hơn!
Đấy là chuyện về Thích Ca - Phật Tổ
Nhưng chúng ta
Không còn bận lòng về nghệ thuật Cam tâm chịu khổ
Mà quan tâm đến nghệ thuật Bất bình
Chúng ta đưa ra nhiều kiến nghị với cõi trần
Và dạy mọi người mau rũ bỏ
Những kẻ hành hạ mình, gây thống khổ
Chúng ta cũng nói rằng:
Với những người
Khi máy bay ném bom của tư bản đã cất cánh lên trời
Vẫn còn hỏi dài dòng, lôi thôi
Nào là chúng ta nghĩ gì về chuyện đó
Chúng ta hình dung vấn đề này thế nào
Và sau khi cách mạng
Thì những cái quần diện ngày Chủ nhật
Vàkhoar tiền tiết kiệm của mình sẽ ra sao?
Đối với những người đó
Ta cũng chẳng còn gì để nói nhiều hơn nữa