Cây không hoa đời nào cây có trái?
Hay các anh là hoa cảnh vậy thôi?
Mảnh vườn ấy nguy rồi
Vườn mất giống bị Chúa Trời nguyền rủa
Nguy cho vườn chỉ mọc hoa diêm dúa
Như lũ các anh đây
Có lúc hồn ta hoá đám mây bay
Bay trên Tổ quốc từ Đông sang Tây
Lầm lì và ảo não
Nếu hồn ta cũng như mây mang bão
Thì sét ta sẽ đổ xuống các ngươi
Và đánh nát tơi bời
Các anh sống mà thực không đáng sống
Tổ tiên xưa là ngời ngời sao sáng
Các anh: hạt bụi tan
Tổ quốc ta xin chớ gặp nguy nan
Xin đất nước lúc nghiêng chèo chớ để
Lũ bất tài bảo vệ
Lòng các anh là lầu mở cửa toang
Để chen nhau quân hưởng lạc hoang tàng
Khách khứa đầy nhung nhúc
Chật các phòng tiếng đinh tai nhức óc
Nhưng lầu đây không còn chỗ yêu thương
Tình thấm thía quê hương
Lòng các anh hoạ còn thừa góc xép
Tình yêu nước đến giăng tơ nhỏ hẹp
Như chiếc nhện nghèo hèn
Rồi đến khi nghe tiếng gọi bạc tiền
Các anh lại đuổi xua tình yêu nước
Như các anh tống rác
Nhỏ nhen thay, các anh thích màu mè
Ánh non sông không bằng chút lập loè
Của lòng kia kiêu bạc
Nhỏ nhen thay bầy các anh cúi mặt
Chê mặt trời rực rỡ, các anh theo
Ngọn đèn khói leo heo
Hỡi tình cảm thiêng liêng yêu Tổ quốc
Lấy bút nào ta vẽ hình người được
Có thật đẹp, thật hùng
Để ai ai trông thấy cũng say lòng
Để trong tim mỗi người Hung sẽ thức
Ngọn lửa tình yêu nước
Thờ tượng thần, nô lệ của kiêu xa
Các ngươi đến đây, ta cắm giữa tim ta
Một lưỡi gươm dài ngập
Trên đầu các ngươi máu ta sẽ vọt
Khiến các ngươi cải tạo. Đến gần đây
Nhận phép rửa tội này
Pest, 2-1847
[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]