Một ý nghĩ cứ dày vò ta mãi:
Trên giường êm gối ấm, chết yên thân!
Đời cứ như hoa nọ héo dần
Sâu cắn rứt ở trong lòng chẳng thấy
Đời cứ lụi dần như cây nến cháy
Trong một phòng trống trải không ai
Trời ơi, ta không thể chết hoài
Chết như thế, ta không muốn chết
Ta muốn được như cây kia bị sét
Đánh gẫy mình, giông bão bật tung
Ta muốn như đá lăn trong sấm nổ đùng đùng
Đất chuyển trời rung, lăn vào vực thẳm
Rồi một ngày kia nhân dân nô lệ
Sẽ vùng lên, phá bẻ xiềng gông
Mặt đỏ tươi dưới ngọn cờ hồng
Cờ rực rỡ ghi câu thần thánh:
TỰ DO CHO TẤT CẢ LOÀI NGƯỜI
Khi những lời kia như kèn dậy khắp nơi
Vang dội Đông Tây, ào ào vũ bão
Trận xung kích giết hết loài hung bạo
Ấy chính nơi đây, ngay giữa trận tiền
Ta muốn tim mình đổ máu thanh niên
Ta muốn sao những lời ta vĩnh biệt
Phải tan trong tiếng sắt nổ ầm ầm
Trong tiếng kèn rung, tiếng đại bác gầm
Hỡi chiến mã oai hùng trong chiến thắng
Hãy vượt qua trên thây ta, phi thẳng
Mặc thân ta nằm nát bên đường
Đây, mai sau người sẽ đến tìm xương
Cho một buổi trang nghiêm truy điệu
Nhạc tang sẽ cất tiêng kèn êm dịu
Giữa cờ bay kiêu hãnh đượm tang chung
Dưới mồ kia, sẽ đặt những anh hùng
Những kẻ chết cho Tự do Nhân loại
Pest, 12-1846
[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]