Bản dịch của Phan Ngọc

Sau loạn ai về được?
Đất khách hơn quê hương.
Lòng ta càng khổ cực,
Nỗi nhớ suốt đời mang.
Sách em còn ở vách,
Thiếp em đi khác phương.
Chó cũ còn biết khổ,
Gục đầu nằm bên giường.

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]