Bản dịch của Nguyễn Xuân Sanh

Buổi chiều đã vội vàng nghiêng bóng đổ
Bọt sóng ửng hồng chấp chới ánh lửa đêm
Mụ dì gian ác giọng cuồng điên:
"I-lu làm gì? Nó đi đâu mà chậm thế?"

Bụng mụ sôi lên, con mụ dì ghẻ
Trong khi mụ hét tướng mồm loa
(Bạn nghĩ thử xem giọng mụ dễ thương sao):
"Đi xem nào! Nó cứ lề rề, thì liệu!"

Cô hãy dè chừng, cô I-lu côi cút
Sau lưng cô con mẹ phù thủy nổi tam bành
Mồm mụ loe ra, ngực mụ phồng lên
Mụ muốn kéo cô khỏi giấc mơ tình ái:

"Này! cái giống ô danh, loài ngu dại
Mày muốn cho thiên hạ chê cười!
Này cái con đĩ, con ăn cắp, con lười!
Cho quỷ kéo mày đi! Có bao giờ lại thế..."

"- Im đi, này mụ già mồm, nghe ta đây nhé
Câm mồm đi, nếu không ta đập nát xương
Chỉ một tiếng chửi cô I-lu đau thương
Thì cả hàm răng mày ta bẻ nát"

Anh chăn cừu dũng tráng nói dõng dạc
Cô bạn gái dịu dàng anh hết thấy run lo
Giọng phẫn uất, cặp mắt mở to
Anh nhìn con mụ già nói tiếp:

"Nếu mày muốn nhà mày không bị đốt rẹp
Thì đừng có rớ vào cô bé mồ côi đây
Cô làm việc gãy lưng đứt ruột bao ngày
Mày chỉ cho bánh mỳ khô với cháo

Thôi đi đi, em I-lu. Phải mạnh bạo
Nếu người ta dữ ác, bảo anh hay!
Còn mày, bớt ăn bám như từ trước đến nay
Trời không phù hộ mày đâu nhé!"

Rồi Giăng cúi nhặt ngay áo khoác
Chạy nhanh chân đi kiếm đàn cừu
Chao ôi! Còn đâu? Hai con nơi kia
Một con nơi này: cả người anh sợ khiếp

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]