Tôi biết trước mọi điều: Khi nói rõ

Điều bí mật buồn sẽ làm cô đau khổ.

Trong ánh nhìn vốn kiêu hãnh của cô đây

Sẽ hiện ra ý khinh rẻ ngậm đắng cay!
Tôi muốn gì? Đích gì nay theo đuổi,

Khi cởi mở lòng mình để cô hiểu nổi?

Có thể là tôi bày đặt cớ này,

Cốt đùa vui, thoả ác độc trong lòng ngay!



Tình cờ thật, tôi gặp cô ngày đó,

Tôi đã thấy nét dịu dàng nơi cô lộ rõ

Tôi chưa tin ở nhận xét này:

Tôi cố ghìm thói quen đáng yêu ở đây;

Vì không muốn một mai tôi để mất

Sự tự do của tôi dù là chán ngắt.

Còn một điều góp phần giãn cách hai ta...

Chuyện Lenski là mất mát không may...

Rũ bỏ những gì mà ta yêu hết nhẽ

Ngay lúc đó, tôi tách mình riêng rẽ,

Cố lánh xa tất cả, không để ràng buộc gì,

Tôi nghĩ rằng tự do với yên bình

Sẽ thế chỗ trên con đường hạnh phúc.

Ơi trời hỡi! Tôi nhầm, bị phạt cho đúng lúc!



Không, được nhìn cô từng phút, từng giây,

Được đi đâu cũng bước sát cô ngay

Mắt chan chứa tình yêu, nay nhìn thấy

Cô cười nụ, mắt đung đưa sóng đẩy,

Chiều chuộng cô, càng thấu hiểu sâu

Mọi thứ trong cô hoàn thiện, đẹp sao.
Cô chứng kiến, trong đớn đau, lả đi, xám xịt,

Rồi tắt hẳn...thế mới là hoan lạc thật!

Tôi không hề được hưởng thụ niềm vui này:

Đành đưa chân khắp chốn kiếm cô cầu may;

Tôi quý mỗi ngày, mỗi giây đi mãi;

Lòng buồn tủi uổng công, tôi vung vãi

Chút tháng ngày còn lại được số phận ban cho.

Những tháng năm đã mất nặng nề sao.

Tôi vốn biết cuộc đời tôi sắp hết;

Nhưng để níu kéo dài thêm đời lê lết

Sáng ngày ra, tôi phải biết chắc rằng

Ngày hôm nay, mình sẽ được gặp nàng...


Tôi thấy sợ: mắt cô nhìn nghiệt ngã

Sẽ phát hiện lời tôi xin mềm yếu quá

Những mưu đồ lươn lẹo đáng coi thường-

Và nghe cô trách móc đầy căm hờn.

Giá cô biết cuộc đời sao kinh khủng,

Khi mệt mỏi đợi tình yêu trong khát vọng,

Phải cháy lên cả lý trí từng giây,

Xoa dịu đi cơn xúc động trong tim này;

Muốn ôm ấp đôi chân cô đầy yêu dấu,

Khóc nức nở bên chân cô, phục xuống,

Được van nài, chịu lỗi, dốc hết tâm can,

Nói hết ra tất những thứ có thể minh oan

Cùng lúc đó, giữ lạnh băng hợp vẻ

Nếu muốn nói, muốn nhìn, phải nguỵ trang kín kẽ

Khi chuyện trò, giọng bình thản, an nhiên

Muốn nhìn cô phải kèm vẻ mặt tươi lên!...



Nhưng đành chịu, vì chính tôi lâm nạn
Để chống trả bản thân, sức tôi đã cạn;

Quyết định rồi: tôi tuỳ thuộc ý cô

Và trao mình cho số phận đẩy đưa.