Có một ngày, mọi thứ biến mất hoàn toàn,
Cả tình cảm, ước mơ cùng hy vọng...
Tất những thứ từ tấm lòng đều miễn phí,
Từ dịu dàng tới lòng tốt chân tình...

Nhưng giá như, ta biết chỉ một lần,
Ta được gặp người thân là lần cuối,
Thì lúc đó có điều quan trọng nhất
Không phải ngày mai, mà tốt nhất bây giờ...

Giờ ta sống,... ta đang ôm hôn nhau...
Ngày hôm nay, thường luận tranh vô bổ.
Ngày mai tới, ta rủa ta xa xả,
Nhưng hôm qua cứ đi mãi không về.

Ta xa dần và có thể bị bỏ rơi...
Họ đi theo người khác và tìm về với Chúa...
Đôi mắt như mây đen để rơi dòng lệ...
Mảng đời đen như bồ hóng mà thôi...

Mà hình như không còn hò hẹn kì diệu nữa rồi,
Những lời tỏ tình chân thành làm sao lấy lại...
Ngày mai sẽ ra sao - tôi không cần biết.
Vì cuộc đời là bây giờ, đó là bản chất vấn đề...

Nếu có người để ta ngỏ lời yêu,
Có người để ôm hôn, để nói câu “Xin lỗi”,
Thì nói ngay chứ đừng phân vân mãi,
Vì ta không thể tìm đường về quá khứ nữa đâu...

Ta cũng không đến được cả tương lai,
Máy bay có cánh cũng không bay tới được...
Nhưng hôm nay phải hưởng ngay cuộc sống trước,
Phải đến ngay nơi ta có người đang rất đợi chờ.

Mọi kế hoạch có thể vỡ trong một giờ.
Hợp lý nhất trong đời chỉ còn một cách -
Không nên hoãn sự yêu, người thân và hạnh phúc
Sang ngày mai, vì có thể, ngày mai không đến bao giờ.