Bản dịch của Nguyễn Tùng Cương

Con gái không mong… là con không được đợi chờ,
Con sớm hiểu điều này từ khi chưa xuất hiện…
Cha mẹ đẻ con mà không thể yêu con trọn vẹn
Và nỗi buồn nhân lên gấp chục, trăm lần…

Từ nhỏ, con gái không mong nghe mẹ nhắc rằng,
Con gái ra đời làm mẹ càng buồn tủi…
Còn với bé là buồn đau không thoát nổi…
Đêm đêm Trời nói nhỏ: “Con ơi, hãy cố lên…”

Và cô trụ được… Cố để mọi người yêu,
Cố được thương dù ít thôi - tuổi thơ mơ ước…
Luôn nghe vọng phía sau lời không vui: “Có biết trước?
Bạc phận thay chắc chắn là hồng nhan”…

Con gái không mong đã bao lần bị mắng oan,
Tâm hồn già cỗi hơn vì chìm trong nước mắt…
Và cô được số phận dạy cho nhiều, bị bẻ đôi cánh mất…
Cô sẽ mang thánh giá: làm người vợ không mong…

Con gái không mong luôn ước có chồng, con,
Để sưởi ấm người thân bằng sức nóng không ai cho cả…
Cô lấy chồng, sinh con, ngồi giặt tã,
Lo lắng bên giường con nhỏ, thức trắng qua đêm…

Cha mẹ có con gái không mong đáng tự hào thêm…
Con gái họ không mong được yêu thương nhờ người khác…
Nhà cô rộn tiếng trẻ cười, mọi người ngời sắc…
Mẹ cần hiểu rằng con gái đâu được chọn cha…

Con gái không mong được trẻ chờ mong yêu thiết tha,
Và cô nhớ lời Trời dặn: “Con ơi, hãy cố!”
Yêu con lắm, cô quý con hơn mọi thứ…
Con gái yêu: “Cám ơn mẹ đã sinh con ra”…