Chúng tự đến bên ta khi cái nhìn
Trong mắt ta không nhuốm màu đau khổ.
Khi nỗi đau về – Chúng không còn đấy nữa:
Trái tim mèo không biết gì là xấu hổ!
Thật nực cười, phải thế không, thi sĩ,
Người ta nuôi, dạy chúng thành mèo nhà.
Nhưng chúng chạy, phận nô lệ tránh xa:
Trái tim mèo không chấp nhận làm nô lệ!
Ta có dụ thế nào, gọi thế nào cũng vậy,
Chiều chuộng đến đâu trong ấm áp no nê,
Một giây thôi – chúng đã lại trốn đi.
Trong trái tim mèo tình yêu không tồn tại.