Tiêu Ba Ngạc Mịch nuốt vào mình,
Vương quốc ao đầm nhất Động Đình,
Ngàn dặm mặt hồ khuôn ngọc trắng,
Thuyền ghe chiều muộn nổi lình bình.
Quân Sơn núi biếc nghiêng đòi tắm,
Tương trúc gió lành giữ thân bình.
Rượu thơm mới nấu xa hương tới,
Hán vương say trót tỉnh lặng thinh.