Xác xơ thành vốn hoang tàn,
Núi sông vạn dặm xa ngàn vắng không.
Trời thu rộng rãi mênh mông,
Não nùng vang tiếng hồng hoang thuở nào.
Lạnh hồ cỏ úa soi vào,
Cây hồng rụng lá thềm cao bên lề.
Cuối cùng năm tháng xế về,
Xót thương nhìn bóng mà mê mẩn sầu.
Cố nhân nào còn thấy đâu,
Rừng đông tịch mịch bên cầu ngóng trông.