Leo lên Thái Bạch đỉnh tây,
Xế chiều thì tới đỉnh mây sương loà.
Nếu sao Thái Bạch nói ta,
Sẽ vì ta mà mở ra cổng trời.
Ta nguyền cưỡi gió lạnh thôi,
Khỏi tầng mây nổi bầu trời xa xôi.
Giơ tay là tới nguyệt rồi,
Núi non trước mặt hết thời ngăn sông.
Một khi rời rặng Vũ Công,
Bao giờ mới được hồi trông quê nhà.