Bản dịch của Lê Quang Trường

Chớ cậy thành hào được thái bình,
Móc sương đầu cỏ, chuyện thường tình.
Vách hồ giấy đỏ đà vô dụng,
Giương ngọn cờ vàng lại chẳng tinh.
Trường Lạc ngói bay theo nước cuốn,
Cảnh Dương chuông rớt mất bình minh.
Ngoảnh đầu xin viếng Ki sơn khách,
Biết lẽ đào Nghiêu chẳng hám danh.

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]