Bản dịch của Huy Cận

Nghĩ cho cùng thế giới này cũng lạ
Rồi ta đi chưa nói hết cuộc đời
Phút hạnh phúc những trưa bừng nắng loá
Đêm mênh mông và đen trùm tất cả
Với viền nâu rách tủa nơi nơi

Phải có lẽ chẳng có gì quý thế
Kẻ sau ta cùng mang một trái tim
Như tim ta họ biết sờ ngọn cỏ
Nói yêu anh và sẽ nói yêu em
Mơ trong chiều khi trăm tiếng dần im

Kẻ khác đến như ta đi lại cả
Hành trình dài gặp em bé trên đường
Lại mỉm cười lòng quay lại vấn vương
Nghe ai nhắc tên mình thầm trộm đó
Kẻ khác đến mắt ngước nhìn mây gió

Sẽ có mãi một lứa đôi rung động
Mà buổi mai kia là sớm ban đầu
Vẫn gió thổi nước trôi và ánh sáng
Thật nghĩ lại chẳng có gì trôi lãng
Chỉ khách qua đường là chẳng còn đâu

Thật nghĩ mãi tôi không sao hiểu được
Nỗi sợ chết mỗi người ôm giữa ngực
Làm như là đời chưa đủ diệu kì
Mà trời xanh một buổi ánh lưu ly
Toả êm dịu trên lòng ta náo nức

Vâng tôi biết mọi điều dường ngắn ngủi
Người là vậy mừng vui cùng sầu tủi
Trôi lướt qua như bọt rượu trào ly
Nỗi khát thèm biển rộng có nguôi chi

Mặc dù thế mặc dù thời ác liệt
Gánh nặng trên lưng tim dường tan nát
Lòng dùng dằng giữa quá khứ tương lai
Và đau khổ để nếp nhăn trên miệng

Mặc địa ngục mặc vết thương ác mộng
Mặc chia ly tang tóc nhục nhằn
Mặc ước muốn chính điều ta ước muốn
Với lòng ta si dại ở trời xanh

Mặc tất cả cuộc đời thật kỳ lạ
Nên nhắn ai nghe tâm sự tôi đây
Trên môi tôi chỉ còn lời cảm tạ
Tôi xin thưa thật đẹp cuộc đời này