Bản dịch của Hoài Anh

Đất có nhiều cây biệt ly,
Con người trọng nhất bài thi đoạn trường.
Nến hồng lệ rỏ sầu thương,
Tằm xuân tơ nhả còn vương hận lòng.
Nhìn ngang mờ mịt bầu không,
Niềm tương tư gửi theo dòng nước xa.
Nơi thương tâm nhất của ta,
Là Quế Lâm lúc trời tà nhá nhem.