Bản dịch của nhóm Đào Duy Anh

Quê hương từ cách tuổi càng cao,
Cha mẹ ai là chẳng mến yêu.
Dặm khách trông mây tình dễ thiết,
Việc rồi giở sách dạ thường đau.
Tử phần thương nhớ khôn khuây được,
Trung hiếu xưa nay há khác nhau.
Đưa tặng ngươi ta thêm tự cảm,
Thơ xong ta cũng lệ chan bào.

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]