Quan Đông nghĩa sĩ bao người,
Dấy binh dẹp loạn giúp đời trừ gian.
Mạnh Tân những lập thề sơ hội,
Rắp một lòng hướng tới Hàm Dương.
Sức quân không hợp ai lường,
Chia năm sẻ bảy mấy đường nhạn bay.
Thế cùng Lợi khiến người tranh đoạt,
Sau tự thành tàn hại lẫn nhau.
Bắc phương khắc tỉ chưa lâu
Hoài Nam xưng đế tranh nhau ngôi vàng.
Lâu khải giáp cũng sinh chấy rận.
Chiến loạn nhiều trăm họ thương vong.
Xương khô phơi trắng khắp đồng,
Nghe trong nghìn dặm quạnh không tiếng gà.
Trăm người sống sót một ba,
Chừng đâu nhắc đến khiến ta đau lòng.